Thứ Năm, 19 tháng 3, 2009

NHỮNG NGÔI NHÀ THUÊ Ở ĐƯỜNG SỐ 37

Năm chin mươi tư tôi rời bỏ làng quê
Thuê một căn nhà ở đường số 37
Quận Tân Bình
Ngang ba mét dài năm mét
Chúng tôi có mười lăm mét vuông để sống và bày biện cuộc sống
Tủ giường bếp kệ sách
Không quên bàn thờ bố mẹ ở nơi trang trọng nhất
Chúng tôi ngày ngày ra vào như những chú ong thợ miệt mài
Tiếng cười đùa tiếng học bài tiếng la hét và hầu như lúc nào cũng có tiếng chửi lộn


Nơi có những người lớn vắng mặt suốt ngày
Chỉ gặp nhau vào buổi tối
Đám trẻ con lăn lóc ở con hẻm bề ngang hơn một thước
Vật lộn với trái banh nhựa


Chúng tôi sống lặng lẽ mơ ước trong gió bụi của khốn khổ
Hàng đêm nhìn lên khoảng trời xanh
Thì thầm cầu nguyện và mong đợi phép lạ


Thành phố chúng tôi sống
Hằng hà nhà cao tầng
Rất nhiều khu công nghiệp mở
Những con đường đất đỏ thay dần bằng nhựa bê tông
Và mỗi ngày đám dân đồng bằng đổ về tìm việc
Miếng đất nhỏ hẹp dần
Những ao rau muống được san lấp
Những khu mộ đào xới lên để di dời đi chỗ khác
Kẻ chết phải nhường chỗ cho người sống
Và mỗi người được chia mấy mét vuông để thở
Như cùng với sự sản sinh đồng thời là sự hủy diệt



Những ngôi nhà thuê lan dần với sự mở rộng thành phố
Nhiều quận huyện mới mở và phố phường mọc lên
Đát đai không tính thành sào mà được tính từng mét
Trái tim mọi người không còn chỗ cho sự nhân từ
Bạo lực của cuộc sống ngày đêm như con kinh đen chảy giữa lòng đô thị, cưu mang bã rác của trần gian
Tôi sống như tự vả vào miệng mình
Những lời dối trá về sự thật


Đến khi nào sẽ không còn sống ở những ngôi nhà thuê tăm tối ven kinh
Tôi sẽ thức suốt ánh sao khuya
Hy vọng như niềm vui trong những ngày cuối tháng


TỪ HOÀI TẤN
4.2000

Không có nhận xét nào: