Thứ Năm, 26 tháng 3, 2009

Thơ NGUYỄN BẮC SƠN


Người hoa khôi áo rách

rồi một hôm gió bấc có ai ngờ
ai lãng đãng ngờ chi cơn gió bấc
cây bạch đàn trước cửa nhà em đang còn hay đã mất
sao anh hình dung như có vết thương
đang loang ra trong vũng nước vô thường
truyền tín hiệu đến ngậm ngùi vô tận
anh có nghe chuyện đời em lận đận
những chuyến đi buôn những chuyến xe đò
tiếng nói sau lưng lời chua chát nhỏ to
dòng lệ em khô nhưng vẫn là dòng lệ mặn
đã qua chưa ôi cái thời đăng đẳng
đứng bên kia sông cũng ngó thấy điêu tàn
băng giá chuyển mình băng giá mau tan
tiếc câu thơ anh không đủ làm cho đời em ấm cúng
tiếc loài người bày ra xích xiềng huyễn mộng
đến nỗi quên mình là hạt giống vô biên
câu chuyện tình như ngọn gió miên miên
thổi ấm Kinh Thi thổi lạnh hồn Kinh Dịch

Mùa thu đi ngang qua cây phong du

Khi nhớ mình, ta muốn ghé ta thăm
Ngôi nhà gần ngôi nhà xa vạn dặm
Con đường tình cờ cội nguồn sâu thẳm
Từ sinh cung của bà mẹ mênh mông
Ai xui ngôi nhà em cất bên kia sông
Khiến đời anh cứ mãi qua cầu cứ trèo lên dốc

Bầu trời quá cao phải chăng vì lòng mình quá thấp
Chiều mù sương vì tình yêu mù sương
Ai xui ngôi nhà em cất ở ngã tư đường
Khiến đời anh cứ ngập ngừng ba ngả
Con phố thân quen bất ngờ con phố lạ
Nơi hàng cây rụng tiếng tắc kè kêu
Nơi lầu cao khung cửa sổ đìu hiu
Soi thấp thoáng ngọn đèn hoa thiếu nữ
Những sợi tóc rụng trên chồng sách cũ
Vì thanh xuân theo nước lũ trường giang
Những chuyến xe đò đêm đêm băng ngang
Rớt tiếng động khơi nỗi sầu viễn xứ
Bầy chim én đã bắt đầu tư lự
Ngủ âm thầm trên những đường dây cao
Đi ngang qua, đi ngang qua, đi ngang qua

Đi ngang qua không dừng trong đời nhau
Hẹn gặp nhau ở nhất nguyên thế kỷ.

Nguyễn Bắc Sơn tự hoạ
ta sống đời như một kẻ nhàn du
trôi qua tháng, trôi qua ngày, trôi trên cuộc đời huyễn mộng
trôi từ chiếc nôi ra đến nấm mồ
trên trái đất có rừng gìa núi non cùng sông biển
trong Nguyễn Bắc Sơn có một kẻ làm thơ
kẻ làm thơ đôi khi biến thành du đãng
hoặc nhà thơ theo khí hậu từng mùa
bạn bè đã chia xa ta khề khà cùng sách vở
mất bảy năm trời ta hiểu Thích Ca
ôi nụ cười đã từng đêm mất ngủ
những ngày ăn gạo lứt muối mè chữa bệnh
tắm mình trong dòng triết học cực Ðông
những ngày xem Zen là lẽ sống
hạnh phúc về như nước lấp đầy sông
ta đổi mới ta nồng nàn sức sống
như mùa mưa phân phối ruộng đồng xanh
ta dự định gĩa từ vai khán gỉa
nối vòng tay vòng tay lớn Việt Nam

http://caothoaichau.blogspot.com

Không có nhận xét nào: