Thứ Ba, 27 tháng 9, 2011

Thơ Đức Phổ


ĐÊM QUA

ANH MƠ THY BIN

Đêm qua anh thấy biển
Sóng êm đềm liếm gót chân em
Gió lao xao rụng nhành dương liễu
Em nhặt vội vàng xõa mớ tóc xanh
Giá như mặt trời đứng yên trên biển
Chắc kịp buổi anh về.

Đêm qua anh thấy biển
điều thật khi nói với em
Giữa lắm chuyện đời dối trá.

(Những chiếc mặt nạ quen nhìn
Vẫn tưởng như mặt người lương thiện
anh mánh lới không từng!)

Đêm qua anh thấy biển
Giọng thùy dương em hát lời buồn
Ngọt thời mía mọc tóc non
Bên triền sóng nói thì thầm
Cho anh ân sủng mang theo
Suốt những chặng đường vắng bóng em.

Đêm qua anh thấy biển
Chiều về tình nhảy tung tăng
Niềm riêng giấu trong vạt nắng
Thương ơi bờ ngực hạnh đào
Xanh xưa nỗi chờ mọc cánh
Hứa với nhau như dặn chính mình.

Đêm qua anh thấy biển
Một mình em trước cõi mông mênh
Nhỏ nhoi trái tim ngục lạnh
Giam miết mối tình chung thân
Mốt mai anh về qua biển
Liễu còn xõa tóc chấm vai không(?)!...


GIA RNG


Sống giữa rừng nên thương tiếng chim

hót trong veo, vút chẳng chạm đời.

Đâu giống tháng ngày chen đô hội

đêm nằm thốn nhớ những thiên kim!

Sống với rừng ắt thương tiếng chim

người nguôi xa nhẹ hẩng tấm lòng.

Vướng chút bụi hồng còn tâm vọng

huống hồ đắm lụy danh.

Người rừng cho hiu quạnh

một mình sống khổ thấy vui vui.

Mấy đứa mồm thơm lời phủ dụ

điêu ngoa chơi trội bãi đua tranh.

đây tờ lịch chẳng thèm rơi

ngày rất dài đêm chơi vơi.

Thời gian đứng sững cờ không gió

bốn bề giãn giãn một thiên .

Đôi khi ngất ngất hương bạn

ngồi câu thơ nhịp nhịp bời.

Bất cũng buồn khi thất thổ

mắt nhòa men tịnh thấy thương đời.

Sống giữa rừng vui với tiếng chim

rất đỡ thèm giọng ngọt môi êm.

Mai kia thân mục còn chi phận

mấy nhánh tình xin một nhánh em

Không có nhận xét nào: