Thứ Bảy, 10 tháng 12, 2011
Tản mạn cuối tuần
Sáng thứ bảy đi làm. Ngang qua vòng xoay ngã sáu Cộng Hòa tình cờ đọc trên một chiếc xe khách du lịch tuyến hành trình Tánh Linh - Bắc Ruộng. Bỗng nhớ về quá khứ. Những năm 50 của thế kỷ trước và cuộc tìm kiếm mưu sinh của cha mẹ. Ông bà đã rời bỏ làng quê để tìm phương lập nghiệp: Khu dinh điền Tánh Linh thuộc tỉnh Bình Tuy cũ. Khi ấy mình vừa mới 7 - 8 tuổi phải ở lại làng để tiếp tục học hành, vừa chạy theo chiếc xe lam ngoài đường xóm vừa khóc tiễn gia đình. Cha mẹ đã đến nơi lập nghiệp: Quận Tánh Linh và khu dinh điền mới được mở (mô hình cũng như khu kinh tế mới sau này). Cha làm tài xế cho viên Địa điển trưởng (Quận trưởng), mẹ buôn bán tạp hóa. Những địa danh thân thuộc như Bắc Ruộng, Bắc Núi, Mê Pu, Đất Đỏ đi về từng ngày. Mẹ có một cửa hiệu tạp hóa tại địa điểm Mê Pu, tại chợ và buôn bán khá đắt. Cha phải đi bổ hàng tận Sài Gòn (kết hợp với các chuyến công tác). Sau một năm ở quê làng tôi được cha mẹ đưa vào Sài Gòn trọ học nhà Dì Ba hồi đó ở số nhà 136/33 Trần Quang Diệu Quận 3. Tôi học Tiểu học (lớp Nhì và lớp Nhất) ở Trường tiểu học Trương Minh Giảng (đường Lê văn Sỹ hiện nay). Đó là vào khoảng những năm 1958 - 1959. Tôi nhớ mình đã được học trong một cái Đình gần trường (Đình Ông Súng) vì Trường thiếu chỗ. Và tôi nhớ mình cũng đã bắt đầu tơ tưởng một bóng hình cô bạn học cùng lớp tên Hồng. Tôi vẫn còn giữ tấm hình chụp toàn thể lớp học năm ấy (hôm nào đấy tôi sẽ post lên đây) Những bạn đồng song năm ấy đã hơn 50 năm có ai còn nhớ và có ai tình cờ đọc những dòng này ?
Trở lại với dòng hồi tưởng Tánh Linh - Mê Pu. Cha mẹ tôi đã thành công ở chợ Mê Pu trong mấy năm buôn bán và trở nên khá giả. Khi ấy tư tưởng về quê bắt đầu nảy sinh. Cha mẹ muốn đem tiền của kiếm được nơi đây về lại quê hương để ổn định cuộc đời. Nhưng ông bà đã không hay biết rằng lời nguyền truyền tụng nhân gian những gì mình kiếm được ở nơi rừng thiêng nước độc không bao giờ giữ được khi thiên di đi xứ khác. Và nhiều trường hợp đã chứng minh. Về Huế, cha mẹ tôi đã mau chóng sạt nghiệp trong một vài năm và lại bắt đầu tính chuyện ra đi. Đó là câu chuyện về sau này.
Tôi đang nghĩ đến Tánh Linh - Mê Pu những ngày tháng tuổi thơ những năm Tiểu học ở Sài Gòn và những chuyến hè về thăm cha mẹ ở khu dinh điền. Tôi cũng nhớ đến những khuya 2, 3 giờ sáng cha tôi đánh thức dậy ở nhà Dì Ba, cùng với ông ra bến xe trông chừng xe cộ đồ đạc cho ông đi bổ hàng cho mẹ. Tôi cũng nhớ những nồi thịt nai mẹ gửi từ núi rừng về Sài Gòn cho gia đình Dì Ba. Tôi cũng nhớ đến cô hàng xóm ở cạnh nhà tôi ở Mê Pu tên Di rất dễ thương. Trong ngày gia đình tôi lên xe từ biệt Mê Pu để về Huế, Cô Di đã leo lên một cành cây bên đường nhìn theo đưa tiễn.
Bao nhiêu là nỗi nhớ. Mới đó mà đã hơn 50 năm.
Để sáng nay trên đường bắt gặp lại những địa danh thân quen.
Và cuộc đời cha mẹ tôi cũng đã khuất.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét