Thứ Sáu, 2 tháng 5, 2014

Thơ Nguyên Quân

VỀ

Ngồi bệt bên lề quốc lộ
Đón chuyến xe cuối về xuôi
Em chắc bây giờ ngong ngóng
Mắt rưng rưng khói bếp chiều

Quê nhà bao năm đi biệt
Em thâm gầy chiếc bóng suông
Vuông vườn chân mòn lối cỏ
Đêm chênh giọng vạt sành buông

Núi bao năm chồng đời núi
Rừng thiên thu níu hồn rừng
Ta nửa mùa tìm ảnh ảo
Bỏ quên em hết tuổi xuân

Ngồi bệt bên lề quốc lộ
Gió vuốt ngược tóc bạc nhàu
Mấy ngón tay buồn rã rượi
Duỗi dài đến tận cơn đau

Trong chiếc ba lô mốc thếch
Chỉ chứa đựng nhiều hoang mang
Ngó từng vòng xe trôi chậm
Bụi cuồng lăn vết chiều loang


NIỆM TƯỞNG THÁNG 4

Bắt đầu tôi
Với tháng tư
Chuyến đi đầy những âm u đời người
Ngày
Em đánh mất tiếng cười
Ngày
Tôi nặng trĩu đánh rơi tuổi mình

Niêm phong tất cả bóng hình
Trong đêm vĩnh cữu
Trông điêu linh buồn
Tháng tư
Tôi lạc mất nguồn
Chớp giông phía núi
Rách bươm hình hài

Tháng tư
Tôi bị lưu đày
Xác em trôi dạt dài ngoài biển khơi
Manh thuyền nhỏ
Nát tả tơi
Không tìm lại được chân trời tự do

Nhiều năm oằn sống
Vay vo
Đôi khi vuốt mặt giả đò hồn nhiên
Tháng tư
Tôi rũ rượi đêm
Niệm tưởng em
Đã lênh đênh ngàn trùng

Tháng tư tôi
Bước khật khùng
Dấu chân trên cát
Lao lung bất tường
Thắp nén nhang
Vái mười phương
Trả cho tôi
Cõi thiên đường xa xưa.

Không có nhận xét nào: