CHÀO ĐÓN MÙA PHỤC HƯNG
thơ từ hoài tấn
từ hoài tấn [i.e hồ văn hiến 1950 - ]
(ảnh tư liệu : tác giả)
Cuối cùng giọt sương hoa đã nở hoa
dưới mặt trời chiếu chan kỳ diệu
con rắn hoa của đời sống trườn mình
qua những bụi cây khô qua những con đường lở
cơn địa chấn đã bắt đầu
xô ngã vùng núi đá
đã bao nhiêu năm nay đã nhai lại một lời tiên tri.
Sẽ sống yêu trong cõi nọ
sẽ chết vô tâm bên bờ cô đơn kia.
Hãy cúi xuống như một người gìa sống gần hết trăm năm
những năm còn lại không biết làm gì
nên sáng tác một bài kinh ăn năn
một đời tội lỗi tầm thường đi qua
một chuỗi ngày tháng và năm vô ích
của cơn xung đột với mây trắng.
Hãy cúi xuống trong hoài niệm
soi mặt mình trong bóng lá
quá khứ cụt lủn như cây cối nửa đời
sần sùi niềm hối tiếc
tuổi trẻ hoang phí chưa hết già nua
người tình nào vẫn ruổi dong trong sa mạc lớn
sống qua mười năm như trăm năm
nên mong chờ cõi diệt
có nghe niềm rung chuyển tương lai
ì ầm vực thẳm
người đứng suốt bao năm trên triền đá trơn lu
không thấy mình đang nô đùa với cái chết
như cuộc tự sát chưa đến giờ tốt
trong sự chờ đợi không dưng.
Nhưng núi đã rung chuyển tương lai là lời ca bão tố
người sẽ trở về đời
giữa đường phố
nói về cuộc tự sát dở dang trên rừng núi vô danh của trí tưởng
thời đại mới trở những nhánh nghi ngờ
đời bập bênh trên biển gian nguy
những mùa đi qua ai đặt tên
cánh tay trần gian khô đét
những bước tường thành hy vọng sắp đổ xuống không ai biết
đầu rỗng mơ ngày mai tới
ngày mai bắt kịp một ngàn sau
có nghĩ chốn không tên này mãi bị bêu rếu
trên vết rêu mốc của thời oanh liệt
trên môi miệng của đám đông hò hét dã thú
những lòi chim rực rỡ sợ hãi trốn hút ở cao xanh
chết mịt mùng trong khuất bóng
hay những loài chim mơ ước kia mãi về đâu
không bao giờ trở lại.
Thế nào hạt sương cũng nở hoa
hạt sương cuối cùng của một buổi mai sẽ thắt nỗi chờ đợi
cúi xuống hôn đất
niềm rung chuyển tương lai
từ từ nổi gió
từ từ dâng lên
cơn đổi thay kỳ diệu
trần gian sẽ bốc lửa thiêu tan
trần gian sẽ lại dựng
cuộc tự sát trên non cao không còn ai nhắc đến.
Đám đông vừa lớn dậy
giữa thời đại đầy dẫy những vết tích của hoang phế
và sự suy tàn của tội ác
đám đông bước đi
dưới những bàn chân non bắt đầu ướt mịn
dòng thác lớn trở về
tóa đi một lần, mãi mãi.
Người nào vừa ngang qua đây
giữa thủy triều hỗn loạn
bài hát đám đông
bắt đầu dựng lại những khu vườn rực rỡ
cây trái tái sinh
và loài chim xinh đẹp bắt đầu trở lại.
Người chào đón mùa phục hưng
bằng nước mắt ôi bao năm qua.
1972
từ hoài tấn
( trong thi tập PHỤC HƯNG TÔI & EM )
art2all.net >
ra mắt PHỤC HƯNG TÔI & EM/ TỪ HOÀI TẤN
tại tòa soạn tạp chí Sông Hương
(ảnh: Internet)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét