Thứ Hai, 31 tháng 10, 2016

THƠ THÁNG MƯỜI



THÁNG MƯỜI – BẠN VÀ EM

Giữa tháng mười tiễn một người bạn lên đường
Về đất hứa
Giấy thông hành là mớ giấy lộn và những con dấu đỏ
Thời đại của những con dấu

Bạn về đâu
Một địa danh nào đó trên trái đất
Nơi cũng có đủ các quyền của con người
Ngoại trừ quyền được xa cách
Bạn về đâu
Khi đã đi
Ra khỏi cánh cửa của địa ngục

Mỗi ngày nhìn em – người phụ nữ ta từng yêu
Bỗng dưng xa lạ và phù phiếm
Khi ta từ cánh rừng phía tây trở về
Em trở thành kẻ khác

Tháng mười ta trở lại cô đơn
Bạn và em
Vừa mất


ĐỊNH CƯ

Nơi ấy, có phải thiên đường
Hay niềm mơ ước
Nhiều chục năm qua những người bạn ta
Từ biệt và lên đường
Về nơi ấy
Với một mục đích đơn giản
Định cư

Định cư hay du cư
Chỉ là ý niệm hờ hửng
Và cam chịu
Cuộc sống đã như thế
Như đã đến cuối đường của sự tuyệt vọng

Tôi và bạn
Có bao giờ được định cư


  

HÃY ĐEM TỚI NHỮNG NIỀM VUI

Ngày đem tới những niềm vui
Khi ra ngõ
Xe chạy người đi
Con đường cuộc sống

Ngày đem tới những niềm vui
Đơn giản như nụ cười em bé
Chỉ là nụ cười thôi
Khi được ngồi sau lưng mẹ đưa đến trường mầm non

Ngày đem tới những niềm vui
ở vô cùng tận cõi của cuộc nhân sinh
Cũng như vừa mới bắt đầu

Đêm cũng đem tới những niềm vui
Bắt tay người
Lạ lùng hay quen biết
Cũng một lời chào
Ôi bạn thân ái
Chúc một ngày vui
Chúc một đời vui
Như đêm
Luôn đem tới những niềm vui
Không ngớt

Và ta sẽ đem tới những niềm vui
Không ai biết
Cho dù ai có biết
Cũng vui thôi 



LỐI MÒN
Gởi bạn ta

Đừng đi trên những lối mòn
Bởi đã nhiều người bước qua

Đừng đi trên những lối mòn
Bởi đó là sự thất bại

Hãy kẽ vạch một chân trời
Cho dù tối tăm hay sáng lạn
Thì vẫn là một chân trời
Cần thiết vẫn là sự đổi thay

Hãy đừng đi trên những lối mòn
Bạn ta
Đừng lẩn vào kẻ khác

Hãy cùng ta hỡi bạn ta
Khởi một con đường
Đó là sự sáng tạo

 


Ở SÀI GÒN THỨC DẬY VÀO NỬA ĐÊM

Ở Sài Gòn thức dậy vào nửa đêm
Không có gì lạ
Bởi thành phố không ngủ

Có người sống về đêm
Có người sống ban ngày
Từng giờ từng phút giây
Đều phải sống
Mỗi người phải tồn tại
Sự thật như vậy

Không có gì lạ khi tôi thức dậy vào nửa đêm
Ở Sài Gòn
Để làm một bài thơ
Tặng cho mình giây phút mơ mộng hiếm gặp



BÀI HÁT SƯƠNG MÙ


Sương mù sương
Sương
Không phải là mù
Sương ngọn cây
Ngày lóng lánh
Ánh mặt trời
Đêm khuất
Sương mù sương
Sẽ tan

Bài hát khát vọng
Cất lên
Trong mù sương



 TỪ HOÁI TẤN

Không có nhận xét nào: