Thứ Sáu, 31 tháng 10, 2008

Năm hai mươi tuổi

NHỮNG NGÀY CHỜ CÙNG TIẾNG SÓNG

DỘI VÀO BỜ ĐÁ BẠC


Không ai biết nơi đó những gì đang xảy ra

Dưới móng vuốt của loài cú vọ

Đêm mà mọi người nuôi nấng

Trong ngày tháng thở than

Là đêm bời bời cơn rượu bão


Không ai biết nơi đó chim chóc lũ lượt lìa đời

Dưới dập vùi của giông tố

Cơn mưa đi qua

Cơn mưa đi qua

Cơn mưa đi qua

Cơn mưa đi qua

Những cơn mưa qua di

Buồn thảm


Và đã qua hết rồi, những hy vọng

Trái tim chôn dưới đáy bùn lầy

Ngày sẽ sống ở cuối tăm hơi

Sẽ ra đi trong giờ cùng tận

Cuộc đời bào mòn bao nhiêu sức sống

Không ngừng đón lấy tai ương

Có ai biết được

Tiếng nói của một loài cỏ khô

Trong giờ địa chấn

Địa ngục vẫn mở ra rất nhiều cánh cửa

Và đêm vẫn mù tối quanh quanh

Tiếng nổ, tiếng gào la

Ở chặng sau cùng của tuyệt vọng


Tình yêu có hình thù gì kỳ quặc

Xui ta tìm kiếm mấy mươi năm

Có khuôn mặt nào lạ lẫm

Ở giữa đám đông nhầy nhụa kia

Mọi người đã yêu trong đời một lần

Sao ta chưa bao giờ được


Đã không còn gì sao mũi dao

Lệ chảy hay máu

Trên đời và dòng sông

Những dòng sông cho loài người

Lìa đời và chôn dấu

Người thân yêu ở chuyến xe chạy về nam

Sấm sét vẫn nổ trên đầu không ngưng nghỉ


ĐIỆP KHÚC MỘT NHỊP

Ngày mới bắt đầu với chiếc xe lô

Chở người thiếu phụ về quê quán

Con đường cũ ôi con đường cũ

Những cánh cây khô mùa đông

Điếu thuốc đốt lên trong sương mật

Người hỡi người và người hỡi người


Khi tang thương đã thôi xuống những cơn mưa rạc rào

Các em hãy cầm tay ta, cùng trở lại

Trên quê hương tàn tạ còn được mấy cây khô và lệ nồng của ai còn vướng đọng trên cành lá lẻ loi vàng úa ven đường – một ngày mùa đã cũ

Bao nhiêu đời vui qua đi

Dưới cơn giông dữ dằn của triều đại

Mọi người ước mơ có thời bình yên

Khăn gói về đất cũ

Nhưng cái chết thường đến trước

Vội vàng hơn một mũi tên buông

Trên tay người thợ săn gỗ đá


Sóng vẫn xô vào bờ đá bạc

Vở trăm năm một bóng tàn hơi

Ta ngồi thơm ngát mùa mong đợi



ĐẤT NƯỚC

TRONG MỘT NGÀY TRỞ VỀ


Chúng ta vừa trở về

Ngoài sân nhà tiếng rú

Lũ ngựa hoang bỏ rừng

Đêm thâu cành rơm ngậm

Hát

Ngày về

Ruộng lúa ngập nương dâu

Những thanh xuân cỏ non

Mọc tràn lối đi

Sỏi ngậm tiếng khóc

Cây chào lời ru

Một phương nào đã trễ hẹn


Chúng ta vừa trở về

Mai xinh

Không đội mũ rộng vành

Nhìn tháng ngày ngập nắng

Vứt chiếc nón phủ chụp hận thù bao lâu xuống dòng chảy xiết

Vỗ tay

Ca một khúc hoài hình

Bao năm xa biệt

Môi vốn để cười

Miệng vốn để nói

Thân thể vốn để ươm mầm hạnh phúc

Bây giờ

Hãy tự do

Hát

Ngày trở về

Lũ chim rừng vừa họp dưới hiên

Tiếng vui chào những năm tất thở

Những đêm hò reo bên xác người

Những ngày nằm sâu dưới cơn bão lở

Bây giờ

Hãy gióng trống thức dậy một tương lai

Đầy đủ tay chân mặt mày rực rỡ

Sự thật gần được khươi lên

Thắp một ánh đuốc hồng

Soi con đường sáng lóa

Là bình minh muộn mới dài lâu

Là mơ ước cuối đời mới vô tận

Ôâi đất nưóc ơi

Ân sủng cuối giờ tuyệt vọng

Đập nát hồn chúng ta thành những đóa mê say

Ôi xứ sở ơi

Chào một cơn mưa mật

Những ban mai không tắt chờ người

Các em áo lụa là

Điểm trang ngày nắng lụt

Chúng ta vừa trở về

Rừng mai rực sáng trời xuân

Những bước chân lang thang bèo nước trôi

Không còn dập dềnh trên thác máu

Những cánh tay vơ vất cơn mê điên

Trong những ngày lùng bùng loạn lạc

Không còn nữa nỗi hư không

Trên đầu chúng ta ngọn tóc mới mọc

Trên thân thể vừa thay da

Tóc đã đen da đã vàng

Tóc thêm đen da thêm vàng

Chứa chan hồn mới lớn

Lớn để thấy rộn ràng yêu các em

Các em xinh đẹp

Phơ phất áo lụa nồng

Tay vẫy bên sông

Những cánh diều đong đưa trên đồng nội

Ngậm ngùi thương biết mấy quê nhà

Hôm nay

Mới được trở về

Gõ bàn chân trên đường nhung thơm

Mùa bình yên cũ kỹ

Trong hoang mộng cầm tay

Các em

Hỡi các em xinh đẹp

Khởi diễn một đời người

Bên trần gian vừa đượm chín

Những trái xuân xanh


(1969)

Trích “THỜI XANH”

Không có nhận xét nào: