MƯA SÀI GÒN
Mưa trên phố những cung đường
Chiều che mái chật một phường lã lay
Ngồi nhìn mấy sợi bông bay
Khắp trời trắng xóa những ngày phương xa
TỰ CẢM
Tấm lòng tôi cũng lao xao
Hoa thời gian nở dâng ngào ngạt hương
Mối tình tôi có tơ vương
Xin se thành sợi dệt đường em đi
Qua Rừng Cao Su Xuân Lộc
Nắng nghiêng một khoảng không trời
Rừng lô xô tiếng muôn đời cô đơn
Qua đi những phố ven đường
Âm u còn vọng chiến trường thuở xưa
CHÀO THẬP KỶ CHÍN MƯƠI
Xin chào những lá cùng hoa
Chào cây với cỏ chào ta với người
Mai kia trái đất tan rồi
Xin còn ở lại một lời thơ vui
SÁM
Chiều vui nắng lạ đôi vai
Ai cười một đóa bên ngoài tự nhiên
Lỡ lầm rồi kiếp oan khiên
Chắp tay xin lạy một miền cỏ cây
SAU KHI BỆNH, NĂM NHÀ NHỚ BẠN
Có con đường ở ngoài kia
Bụi mù che mặt bên lề nhìn mông
Một tuần lại tới nhớ trông
Những mùa vui ấy còn không hở người
Nằm đây thương cả cuộc đời
Ốm đau là chuyện qua rồi, buồn chi
TẶNG TÔN NỮ
Gởi tình trong quán chiều nay
Khói sương một thuở mù mây trời gần
Xin em đôi chút ân cần
Nữa mai xa tới trăm ngàn dặm trông
TÌNH SI
Chờ em nửa phố trăng soi
Hoài con mắt đỏ một lời cầu kinh
Tâm hồn cùng với mông mênh
Thắp cây nến suốt tình lên đêm dài
THƠ SAY
Chào em như đã quen rồi
Quen từ năm ngoái khi ngồi bên nhau
Hồng xuân một nụ hoa đào
Cạn cùng thiên cổ một bầu rượu say
Hai tay ta níu bờ mây
Hia chân muôn lối đó đây lòng thòng
Vẫn còn em tựa ngang hông
Vẫn còn em có như không cho về
Vẫn còn vai tựa má kề
Vẫn còn em mới đê mê lời thề
Vẫn còn ta cứ lê thê
Yêu em thiếu phụ nhà quê lình xình
Đất trời sao quá rộng thênh
Ôm chưa hết một vòng tình láng lai
ĐỜI
Đời tôi là một con đường
Nên thương hay giận cũng thường như nhau
Đời tôi là một cây cầu
Đi qua đôi bận để sầu mấy khi
MỘT CHỦ NHẬT NGÀY XUÂN
Cành lá nằm ở ngọn cây
Trời xanh mây trắng vờn bay lửng lừng
Ta ngồi giữa cõi tưng tưng
Người qua kẻ tới bỗng dưng bồi hồi
Với mùa xuân chốn xa xôi
Tình em thắp những canh đời ấm vui
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét