CUỐI TUẦN VUI VẺ
Nhiều buổi trưa thứ bảy và Chủ nhựt nắng Sài Gòn hâm hấp căn gác gỗ
thường phải lên ngồi
để bớt nghe tiếng máy may xoành xoạch của bà vợ may gia công dẻ rách lau chùi tàu cho những tay thương lái nào đó
thường lên ngồi trước bàn máy tính của cậu con trai đang học năm cuối Đại học
mở chương trình word
viết một cái gì bất chợt nghĩ ra trong đầu
ví dụ một ánh mắt sáng nay trong tiệm cà phê chẳng hạn
hay một cái chi đó gọi là không có gì lớn lao cả
nghe một đoạn nhạc cũ hình như
bỗng nhớ về Grace Kelly
Tôi có nhiều việc để làm
Sáng nay đi tặng Đinh Công Bảy 2 lít rượu Gò Đen tháng trước đi Long An
Ghé nhà Osawa mua 2 ký gạo lứt
Về nhà viết chiến lược kinh doanh cho một công ty nọ
Đinh Công Bảy nói làm việc để có sức khỏe
chứ không phải có sức khoẻ để làm việc
Nghĩ cũng rất đúng vì càng làm việc nhiều tôi có sức khoẻ vạm vỡ
Và nhất là sự vui thú
để viết lăng nhăng một cái gì đó
có thể gọi là thơ ?
Hình như thơ
Luôn là tên giấu mặt
thủ thỉ bên tai ta hằng ngày
có ai đó tưởng tượng em, một người tình đẹp đẽ
nói rằng
tình yêu
những chiếc lục lạc của đứa trẻ
mơ màng trong ngày hội làng quê
xưa lắm rồi
Hình như thơ
bước đi nhè nhẹ
khuất vào đời không tiếng tăm
và hình như em
cũng không có thật
Khúc nhạc ngắt nửa chừng và tiếng chim hót
ngoài hành lang
mưa vài giọt
nghĩ rằng
ở vầng mây xa xăm kia
những lời báo cơn giông lớn
Buổi trưa của những ngày cuối tuần
thường phải ngồi vật lộn với đống ý nghĩ vặt vãnh
căn gác nhìn ra chỉ thấy những bức tường nhà hàng xóm và những dây phơi áo quần
Không thấy nàng thơ nơi ấy
Như những chữ mụn mằn
nhảy lò cò trên trang viết
Sự thật ấy cũng bình thường khác chi cuộc sống tôi thường ngày trải nghiệm
Nhưng phải nhận ra sự khác thường của mỗi một giây phút đi qua
để làm việc và có sức khoẻ
vui vẻ trong những ngày cuối tuần
MƯA MUỘN
chiều nhuốm bệnh như một ông già lẻ loi
em cho người mang đến chai rượu sa kê nóng
tưởng thưởng người tình già
cuối tháng chín trời miền
những buổi chiều không đến được
nghe bản nhạc “chiều một mình qua phố”
hình dáng em ngoài con đường
một buổi chiều mùa thu ở Sài Gòn
dưới hai hàng cây sao còn lại giữa thành phố
hạt mưa muộn rơi trên mặt
như nước mắt của một cuộc tình thời xa xăm
vỗ về thôi đi thôi đi lời xin lỗi quá khứ
ngày nào mưa còn rưới lên chiếc áo lụa
em ngây thơ hồng
em tàn nhẫn trắng
màu mưa nhanh
tiếng bước vội của một người giấu mặt
trong bóng râm quá khứ
có lời hát thật ngọt ngào nổi lên tứ phía bờ kênh đen
ờ trên chiếc ghế dựa ấy người đàn ông lẻ loi
trong chiều mưa muộn
7-2006
Từ Hoài Tấn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét