Không biết sao tôi có thú vui là đọc những dòng tự sự tác giả viết ngay trong tác phẩm của chính họ. Qua những dòng nầy tôi hiểu sâu thêm các bài thơ, đoạn văn, tiểu luận, phát lộ nhiều mạch ngầm tuôn chảy mênh mang đem đến cảm giác rung động, sảng khoái bất ngờ, âm ỉ hoài không dứt...
Đó là tập thơ Đêm nguyệt động của Nguyễn Đức Sơn, do An Tiêm xuất bản năm 1967.
Nơi trang bìa gập, ông viết
Nguyễn Đức Sơn sinh ngày 18 Nov. 1937 (thuộc 3e decan cung Scorpion) nhằm giờ Mùi ngày 16 tháng mười Đinh Sửu, tại làng Duy Khánh (Thanh Hải) gần bên bờ biển Ninh Chữ tỉnh Ninh Thuận. Tuy khao khát nhưng chưa bao giờ ra khỏi Việt Nam anh hùng và kỳ diệu này, tác giả tự biết không một nơi nào trên trái đất này quạnh quẽ đến đau thương, phong phú đến chỗ muốn tự sát, như trong lòng tác giả, cũng không nơi nào có thống khổ mênh mông và cực lạc xa vời như trong hồn tác giả. Rất thèm các hoang đảo và các vùng cao nguyên mà tác giả có dịp đi qua như Eo Gió, Dran, Trạm Hành, Cầu Đất, Dalat. Ngưỡng mộ Hécralite, Fyodor Dostoyevsky và Simone Weil. Yêu chim chóc và cỏ cây một cách lạ lùng nhưng cũng quá cần ngửi mùi quần áo lót của đàn bà và con gái, cần khẩn thiết và triền miên cho đến ngày chui xuống lỗ. Đó là một trong những chỗ chết quằn quại của tác giả. Như suốt đời cứ lạng chạng và thú vị đi từ lầm lẫn và hối hận này đến lầm lẫn và hối hận khác. Một buổi chiều trốn học lang thang trên bờ biển Nhatrang, thời niên thiếu, tác giả suýt nổi cơn điên khi trực nhận mãnh liệt cái quá ư ngắn ngủi của kiếp sống và từ đó đâm ra khật khùng cho đến nay. Tuy vậy có thể cầm dao lụi tức tốc quân xâm lược nào ở bất cứ nơi nào trên trái đất dù biết chắc chắn phải đổi mạng một cách đau đớn nhất. Rất có khiếu và say mê đi câu nhưng không thể nào không rùng mình khi cắt cổ một con cá nhỏ còn sống. Định ăn chay trường từ lâu lắm rồi nhưng đời sống chỉ có một lần mà thực phẩm trần gian này dâng hiến quá nhiều, làm sao? Cuối buổi thiếu thời chợt ý thức cái tan hoang muôn thuở trong kiếp sống nên dù nhìn một chiếc hoa đang nở cũng thoáng thấy ý tưởng tự sát. Mù đặc về nhạc lý nhưng coi nhạc cổ điển Tây Phương là những cái gì tuyệt hảo nhất trần gian này nên tê điếng cả xác thần khi nghe một số nhạc của Mozart, Beethoven, Wagner... Hành động hèn hạ và nhục nhã nhất trên đời tác giả là : vì cái dạ dày mai sau, đã lỡ lầm đút đầu vào Đại Học Văn Khoa Saigon trong một thời gian. Lời nguyền chân thành nhất đời tác giả là : từ đây cho đến một triệu năm nữa, bất cứ lúc nào cái đại học này sản xuất ra được một thi sỹ một nhà văn hay đến cả một giáo sư Việt văn đúng nghĩa và dù là loại nhỏ thôi, tác giả vui lòng xin chịu chặt đầu.
tienve.org
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét