1011
- Cung Tiến
PHỔ
NHẠC THƠ TÙ CẢI TẠO
Nhạc
sĩ Việt kiều Mỹ tên thật Cung Thúc Tiến sinh 1938 tại Hà Nội. Sống ở Mỹ (2012).
Một
con người tài hoa đa năng được xem là một thần đồng âm nhạc với 2 ca khúc nổi
tiếng “Thu vàng” và “Hoài cảm” sáng tác từ năm mới 15 tuổi ở Hà Nội.
1954 di cư vào Nam đi du học
Uùc và Anh về ngành kinh tế nhân đó tranh thủ học thêm nhạc lý ở nước ngoài. Từ
đó các sáng tác nhạc tiếp theo tuy ít song đều là những tác phẩm đạt trình độ
chuyên môn cao nội dung trí thức như “Lệ đá xanh”, “Mắt biếc”, “Nguyệt cầm”…
Ngoài
ra còn viết lý luận phê bình văn học, dịch tác phẩm văn học kinh điển Nga của
Dostoievski và Solzhenitsyn (bút danh Thạch Chương).
Sau
1975 định cư tại Mỹ tiếp tục sự nghiệp âm nhạc với bước ngoặt bắt đầu đưa tác
phẩm của mình trầm mình trong không khí thời sự từ biến cố 30.4 bằng cách phổ
nhạc 12 bài thơ làm từ trại cải tạo của Thanh Tâm Tuyền trong tập “Vang vang
trời vào xuân” 1981 (trước kia từng phổ thơ TT Tuyền bài “Đêm” và “Lệ đá
xanh”):
“… Chống cuốc đứng vững
chân
Trên mảnh đất khốn khổ
Thở hít đến vô cùng
Mãi mê ngắm hồng rợ
Vang vang trời vào xuân
Ta bật kêu mừng rỡ
Ơi bè bạn xa xăm
Tim ta cũng cháy đỏ
Rực tựa bóng trăng rằm.”
Trên mảnh đất khốn khổ
Thở hít đến vô cùng
Mãi mê ngắm hồng rợ
Vang vang trời vào xuân
Ta bật kêu mừng rỡ
Ơi bè bạn xa xăm
Tim ta cũng cháy đỏ
Rực tựa bóng trăng rằm.”
Tiếp
đó năm 1992 phổ nhạc bài thơ trường thiên “Ta về” của Tô Thùy Yên cũng làm từ
trại cải tạo:
“… Ta về một bóng trên đường lớn
Thơ chẳng ai đề vạt áo phai
Sao bỗng nghe đau mềm phế phủ
Mười năm đá cũng ngậm ngùi thay.
Vĩnh biệt ta mười năm chết dấp
Chốn rừng thiêng im tiếng nghìn thu
Mười năm mặt sạm soi khe nước
Ta hoá thân thành vượn cổ sơ.
…..
Người
chết đưa ta cùng xuống mộ
Đâu còn ai nữa đứng bờ ao
Khóc người ta khóc ta rơi rụng
Tuổi hạc ôi ngày một một hao.
Ta
về như bóng ma hờn tủi
Lục lại thời gian kiếm chính mình
Ta nhặt mà thương từng phế liệu
Như từng hài cốt sắp vô danh…”.
Cả 2 tác giả đều là bạn thân thời làm
tạp chí Sáng Tạo và 2 tác phẩm đều được sáng tác theo phong cách nhạc giao
hưởng kết hợp hát, nói, ngâm và hòa nhạc thính phòng. Riêng “Vang vang trời vào
xuân” được công diễn hát đệm dương cầm năm 1985 tại Thủ đô Washington.
Ngoài
ra còn làm đồng dịch giả ra tiếng Anh cuốn hồi ký chính trị “Hồ sơ mật dinh Độc
Lập” của TS Nguyễn Tiến Hưng nguyên Cố vấn của Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu.
Sau đó quay về với dòng âm nhạc dân
tộc, viết tấu khúc “Chinh phụ ngâm” 1987, tập trung nghiên cứu làn điệu quan họ
Bắc Ninh đưa vào nhạc giao hưởng đồng thời lấy cảm hứng từ đó để viết tác phẩm
âm nhạc đương đại “Lơ thơ tơ liễu buông mành” 2003…
1012
- Ngô Thị Thắt
NỮ
PHÁO BINH ANH HÙNG ĐI ĂN MÀY
Nông
dân sinh 1951 tại Quảng Bình. Sống ở Quảng Bình (2011).
Mới
16 tuổi đã xung phong gia nhập đội nữ pháo binh Ngư Thủy, đội nữ pháo binh duy
nhất miền Bắc được thành lập năm 1967 nổi tiếng anh hùng bắn rơi máy bay Mỹ.
Là em út của đội (từ 85 – 91 chiến sĩ
gái) lại nhỏ con nên được phân công làm trợ thủ tiếp đạn từng được đưa vào bài
vè truyền thống của đội: “O Thắt 16 tuổi/ Viên đạn nặng 16 cân/ Dù đạn cao
ngang người/ Thắt càng thêm vững chí.”
Sau chiến tranh, đội giải thể năm 1977,
tất cả trở về làm dân thường không được hưởng bất cứ chế độ nào kể cả bị thương
tích trong chiến trận.
Bản thân thiếu học, không nghề nghiệp
nên phải bám theo ruộng đất làm lụng vất vả vẫn không đủ ăn. Rồi sinh 2 con
ngoại hôn mà 2 con đều bị tâm thần càng đẩy cả nhà vào cảnh khốn cùng. Cuối
cùng chỉ còn con đường… đi ăn mày nuôi con: “Không nghề nghiệp, không chồng
con, nghèo quá khổ quá không có chi ăn thì đi ăn mày có chi xấu có chi sai?”
Không chỉ mình mình mà còn một số đồng
đội cũ cũng đành làm như vậy.
Đầu những năm 2000 sau khi vụ việc được
đưa lên báo Lao Động, cả nước mới bị đánh động tìm cách giúp đỡ, hỗ trợ tiền
bạc, xây cho nhà tình nghĩa, xây tượng đài Nữ pháo binh Ngư Thủy… mới chấm dứt
thảm cảnh “bôi đen anh hùng” này!
1013
- Nguyễn Văn Hải
CHUYÊN
GIA GỠ BOM MÌN SINH NGHỀ TỬ NGHIỆP
Thường
dân sinh tại An Giang – Mất 2009 ở Đồng Tháp.
Sau
chiến tranh nổi tiếng là một “thợ gỡ mìn” khắp Nam Bộ, không chỉ gỡ bom mình ở
quê nhà huyện Tri Tôn mà còn đi đến các tỉnh Kiên Giang, Tiền Giang, Cần Thơ,
Đồng Tháp, Bến Tre làm việc tháo gỡ vô vàn quả bom mình còn nằm yên dưới lòng đất. Nhờ
chịu khó nghiên cứu kỹ các loại bom mìn, lực nổ, sức công phá, cách chế tạo, nguyên
lý nổ, độ nguy hiểm, độ rủi ro để từ đó tìm ra phương pháp, kinh nghiệm chống
nổ, vô hiệu hóa nó.
Ngay cả các đội gỡ bom mình của bộ đội
công binh biết tiếng cũng phải mời tham gia công tác này.
Nhưng
trong một chuyến đi như vậy với bộ đội năm 2009 ở Đồng Tháp gỡ 4 quả bom, đến
quả thứ tư đang tháo ngòi nổ thì gặp loại ngòi nổ tự động ít gặp phát nổ chết
ngay tại chỗ!
Trước
đó có một đệ tử ruột gỡ quả đạn cối 81 ly bị đạn phát nổ ngay trên tay chết
không toàn thây. Bà vợ đang ở gần đó cũng thiệt mạng luôn.
Còn người em trai từng có thời gian theo
anh học nghề sau đó chỉ đi gỡ thêm 9-10 quả bom nữa ở Sóc Trăng và Bến Tre rồi
thôi, giải nghệ về nhà đánh cá, nuôi gà sống qua ngày chứ không dám làm nghề
giỡn mặt tử thần nữa.
1014
- Nguyễn Văn Hoàng
2
VỢ CHỒNG CHỈ… 1 CÁNH TAY!
Nông
dân sinh 1950 tại Bến Tre. Sống ở Bến Tre (2007).
Năm
1966 đi bộ đội đánh Mỹ.
Năm
1972 bị thương nặng phải giải phẫu cắt cụt 2 tay.
Sau
ngày hòa bình là thương binh về quê cũng phải sống bám vào ruộng vườn làm được
gì thì làm. Dù vậy vẫn được một cô thôn nữ cảm phục đem lòng thương yêu nhận
làm chồng.
Nhờ
có vợ đỡ đần nên việc làm ruộng vất vả cũng qua ngày đoạn tháng.
Không ngờ tai ương lại đến nữa khi
ngườøi vợ đi chặt tre không may bị tai nạn… đứt mất một cánh tay!
Thế là từ đó 2 vợ chồng chỉ còn 1 tay
lành lặn coi như phải “bao tiêu” hết mọi việc khó khăn từ làm đất, cấy lúa đến
đào hố trồng cây ươm cành...
Thế mà vẫn chung sức làm được bao việc
lao động khó nhọc để sống còn kể cả những việc mỗi người có đủ 2 tay làm cũng
không xuể như tước xơ dừa, san lấp hố bom làm nhà, khai hoang lập vườn cây ăn
trái… Vợ tận dụng một tay còn lại làm xoăn xoắt, còn chồng thì làm bằng.. 2 cùi
tay tới mức chai sần rắn như đá!
1015
- Nguyễn Văn Hồng
LỌN
TÓC KỶ VẬT 40 NĂM
Cựu
chiến binh sinh khoảng 1943 tại Hà Tĩnh. Sống ở Hà Tĩnh (2008).
Năm 1964 trướùc khi lên đường vào chiến
trường miền Nam
đã thề nguyền hứa hẹn với người yêu cùng quê ngày chiến thắng trở về cả 2 sẽ
làm lễ kết hôn. Người yêu trao tặng kỷ vật mang theo là một lọn tóc nhỏ xén ra từ
mái tóc mình được kết lại thành hình số 8 dễ thương.
Từ đó mang theo kỷ vật bất ly thân trong bao
trận địa trên bao chiến trường khốc liệt, ấp ủ nằm gọn sát trái tim người chiến
sĩ luôn kề cận cái chết trong gang tấc.
May mắn cuối cùng cả người lẫn kỷ vật vẫn
còn nguyên vẹn sau chiến tranh để chàng trai vội vã mang về tìm người yêu chuẩn
bị làm lễ cưới.
Nhưng đâu ai ngờ người yêu đã hy
sinh trước đó 7 năm rồi, chính là tiểu đội trưởng Võ Thị Tần của tiểu đội 10 cô
gái liệt sĩ bị bom Mỹ vùi dập tại ngã ba Đồng Lộc huyền thoại năm 1968. Nhưng ở
quê nhà không ai dám báo cho anh biết!
Thế là “người chồng không bao giờ
cưới” đành nghẹn ngào mang kỷ vật về nhà đặt lên bàn thờ thay cho quà cưới mà
từ đó anh cũng thề là không sẽ không có lần thứ hai cho mình .
Món kỷ vật vẫn ở đó suốt 30
năm nữa mãi đến năm 2005 mới được chuyển cho Nhà lưu niệm Ngã ba Đồng Lộc trưng
bày cho mọi người thắp hương khấn nguyện. Nhưng với chủ nhân của nó còn sống
thì lọn tóc theo mình 40 năm ấy những sợi tóc của nó vĩnh viễn không bao giờ
bạc.
1016
- Nguyễn Văn Hùng
MỐI
TÌNH PHÁP - VIỆT KHÔNG NƠI NÀO CÓ ĐƯỢC
Nhà
hoạt động xã hội sinh 1956 tại Sài Gòn – Mất 2007 ở TPHCM (52 tuổi).
Trước
1975 là con nhà giàu nhưng bị rơi vào tệ nạn nghiện ngập ma túy nên sau ngày
giải phóng thường xuyên bị bắt vào trại cai nghiện.
Sau
nhiều lần đi cai nghiện như vậy rồi được tham gia các khóa học đả thông tư
tuởng, huấn nghiệp đã từ bỏ được ma túy để chuyển sang tham gia công tác xã hội
giúp đỡ trẻ em đường phố, nạn nhân ma túy trở về với cuộc sống bình thường. Năm
1992 được sự giúp đỡ của tổ chức nước ngoài đã lập ra Nhà mở Thảo Đàn làm cơ sở
nuôi dạy trẻ em đường phố gom nhặt từ các nơi về.
Đến năm 2004 rời Thảo Đàn chuyển qua lập nhóm
tình nguyện viên Nụ Cười hướùng đến hỗ trợ đối tượng nạn nhân HIV – AIDS.
Công
việc đang dang dở thì giữa năm 2007 bùng phát bệnh ung thư gan giai đoạn cuối
nằm chờ chết. Thật ra bị phát hiện bệnh từ lâu song cố giấu mọi người vì sợ ảnh
hưởng công việc trong khi bản thân nghèo mạt lại không vợ con nên không có điều
kiện tối thiểu để chữa bệnh.
Trong
giai đoạn cuối đời đó may mắn cũng có được một niềm hạnh phúc nhỏ nhoi ngắn
ngủi nhưng vô cùng lạ lùng đã đem lại cho người sắp chết những nụ cười cuối
cùng – một tình yêu kỳ diệu. Từ nữ đạo diễn Pháp Leslie Wiener 56 tuổi (lớn hơn
5 tuổi) vốn đã quen nhau 13 năm nay.
Nữ
đạo diễn này từng đến VN làm một số bộ phim tài liệu về nạn nhân CĐDC, trẻ em
đường phố… qua đó đã quen biết với anh. Từ quan hệ hoạt động cùng chí hướng
phục vụ cộng đồng hướng tới các đối tượng bất hạnh, tình cảm đồng điệu, mến
phục tấm lòng thiện nguyện dần dần chuyển qua tình yêu thầm lặng (bà đã góa chồng).
Nhưng
tình yêu đó chỉ chính thức bùng nổ khi được tin người yêu mắc bệnh nặng khó qua
được, bà đã lập tức bay qua TPHCM tự nguyện làm người chăm sóc người yêu tận
tình như một người vợ lo cho chồng. Chẳng những thế còn dự định tiến hành lễ
cưới vào ngày 4.1 sang năm 2008 cũng chính là ngày sinh của cả hai người (định
mệnh khéo sắp đặt!).
Tuy
nhiên cả hai không thể chờ đến ngày đó được bởi bệnh ngày càng trầm kha nên
ngày 2.10.2007 hai người quyết định tổ chức lễ đính hôn ngay trong bệnh viện
nơi chú rể phải trải qua những giờ phút hấp hối cuối cùng.
Chỉ
hơn một tháng sau thì cuộc tình kết thúc ở nghĩa trang với đoàn người đưa tang
đa số toàn trẻ em đường phố đi chào vĩnh biệt một người anh, người cha, người
thầy thân thương.
1017
- Nguyễn Văn Lý
Ông Nguyễn Văn Lý (bên phải) tại Trại giam Nam Hà (ảnh chụp ngày 14/10).
BẤT
ĐỒNG CHÍNH KIẾN VÀO TÙ RA KHÁM NHIỀU NHẤT
Linh
mục sinh 1946 tại Quảng Trị. Bị giam ở Hà Nam (2012).
Cuộc
đời học đạo và phụng vụ gắn liền với giáo phận TP Huế. Sau 1975 được xem là đệ
tử thân cận của cố Tổng giám mục Nguyễn Kim Điền, sau 75 từng làm thư ký cho cố
tổng giám mục.
Sau
khi TGM Nguyễn Kim Điền qua đời năm 1988, bản thân bắt đầu có những hoạt động
chống chính quyền cộng sản đòi quyền tự do dân chủ, tự do tôn giáo. Liên tục hô
hào giáo dân phản đối chính quyền, tham gia lập nhóm, lập đảng chống Cộng… Vì
vậy đã bao lần bị bắt ra tòa vào tù rồi được các tổ chức nhân quyền vận động
cho giảm án thả ra vẫn tiếp tục lao vào cuộc đấu tranh hăng say không mệt mỏi,
cụ thể:
+
1977 – 1978 ở tù hơn một năm.
+
1983 – 1992 ở tù hơn 8 năm tại Thanh Hóa và Nam Hà.
+
2001 – 2004 lại lãnh án 15 năm tù sau được ân xá với điều kiện quản thúc tại
địa phương.
+
2007 thêm án 8 năm đưa ra Hà Nam
giam giữ. Năm 2010 do mấy lần bị sốc tim nên được tạm tha cho về ở Tòa Tổng
Giám mục Huế để chữa bệnh song vẫn tranh thủ đi ra ngoài hoạt động chống chế độ
nên giữa năm 2011 bị bắt đưa trở lại nhà giam Hà Nam.
Đặc
biệt trong phiên tòa năm 2007 đã xảy ra sự cố “bịt mồm” trước tòa hết sức hi
hữu do bản thân lớn tiếng “đả đảo” khiến viên cảnh sát đi kèm sợ quá bèn tự
phát thò tay ra trước bịt miệng bị can! Cảnh này bị chụp ảnh lan truyền khắp
thế giới xem như một biểu tượng cho tình trạng cấm tự do ngôn luận tại VN.
Đã
được 2 tổ chức nhân quyền ở Czech và Đức trao giải (khiếm diện) đấu tranh cho
tự do dân chủ.
1018
- Nguyễn Văn Nam
(1)
LẬP
QUỸ KHUYẾN HỌC ĐẦU TIÊN
Bộ
đội về hưu sinh 1927 tại Long An. Sống ở Long An (2010).
Trải
qua 9 năm đi bộ đội kháng chiến chống Pháp ở huyện Cần Đước quê nhà.
Đến
1954 không đi tập kết ra Bắc mà được lệnh ở lại nằm vùng chống chế độ Ngô Đình
Diệm. Cuối năm 1955 bị bắt giam ở nhà tù Tân Hiệp (Biên Hòa) được một thời gian
ngắn tham gia tổ chức cuộc phá nhà lao vượt ngục quy mô giải thoát cho khoảng
hơn 400 tù cộng sản.
Bản
thân quay về quê nhà Cần Đước chỉ huy đại đội rồi tiểu đoàn đánh Mỹ, 6 lần bị
thương trong đó có lần bị trúng đạn ngay miệng khiến có thêm biệt danh “Sáu
Méo” ngoài bí danh “Sáu Nam”.
Sau
ngày thống nhất đất nước, làm huyện đội trưởng Cần Đước.
Năm
1985 về hưu vẫn còn ham hoạt động bằng cách xoay qua làm công tác khuyến học,
từ năm 1991 đã bỏ tiền túi dành dụm ra lập Quỹ Khuyến học cho học trò nghèo ở
Cần Đướùc trong khi Hội Khuyến học VN năm 1996 mới ra đời, sau đó mới đến Hội
Khuyến học Long An 1998.
Không
chỉ thế, còn gây bất ngờ cho mọi người khi vào đúng dịp Tết 2006 đã viết sẵn
một bản di chúc đưa ra trước bàn thờ tổ tiên cho vợ con đọc và ký tên vào đồng
ý cho mình sau khi qua đời được… hiến xác! Với lý do giản dị chân chất của dân
miệt vườn: “Sống được đến giờ là quá đạt yêu cầu, ráng làm thêm việc gì có ích
coi như lời thêm việc đó”!
1019
- Nguyễn Văn Nam
(2)
“CỌP
SÀI GÒN”
Việt
kiều Uùc sinh tại Sài Gòn. Sống ở Uùc (2005).
Là
dân giang hồ thứ thiệt ở TPHCM nên sau 1975 bị công an truy lùng tệ nạn xã hội
khiến phải tìm đường vượt biên qua Thái Lan, sau đó chuyển qua định cư Uùc năm
1980.
Trên
vùng đất mới lập tức bắt tay vào khai thác “thế mạnh” xã hội đen sẵn có của
mình để gây dựng cơ đồ mới, mở rộng mạng lưới buôn lậu ma túy, ăn cướp, bắt cóc
và cả giết người. Được tôn xưng là đại ca “Cọp Sài Gòn” lừng danh vùng Nam
Úc.
Vì
thế bị cảnh sát Uùc mở chiến dịch tấn công bắt giữ. Khi bị bắt vào tù cũng
nhanh chóng nổi tiếng là tù nhân nguy hiểm nhất khiến phải chuyển qua nhiều
trại giam kiên cố canh phòng cẩn mật hơn. Dù vậy cũng đã 2 lần có âm mưu tổ
chức trốn ngục song bị phát giác kịp thời.
Mãn
hạn tù vào giữa năm 2006.
1020
- Nguyễn Văn Phương
5
CON GÁI ĐIÊN
Nông
dân sinh 1940 tại Quảng Nam.
Sống ở Quảng Nam
(2008).
Năm
1968 theo cộng sản đánh Mỹ, làm nhiệm vụ vận chuyển vũ khí ra chiến trường.
Một
năm sau lấy vợ trong chiến khu sinh con gái đầu lòng cùng lúc bản thân bị địch
bắn gãy chân bắt làm tù binh giam ở Hội An.
Năm
1970 được phóng thích trở về quê gặp lại vợ con mới thấy con gái đầu lòng có
biểu hiện tâm thần bất ổn, tâm trí khờ khạo nói năng lảm nhảm không đầu không
đuôi.
Từ
đó đến cả sau ngày kết thúc chiến tranh lần lượt sinh thêm 4 con gái nữa đều
mắc chứng điên điên khùng khùng như vậy. Suốt ngày cả 5 chị em không làm được
việc gì mà chỉ phá phách nhà cửa tanh bành, đánh lộn lẫn nhau và đánh cả cha mẹ
nữa. Cha mẹ chỉ biết cắn răng chịu đựng. Riêng người cha thương binh 3/4 còn phải
lo làm ruộng nuôi bầy con điên.
Năm
2003 mới được biết các con mình đều chịu ảnh hưởng CĐDC, bấy giờ mới được chứng
nhận cho hưởng trợ cấp nạn nhân CĐDC.
May
sao đến đứa con út thứ sáu vẫn là gái song lớn lên học hành bình thường như mọi
người. Ra trường làm cô giáo tiểu học rồi lấy chồng ở riêng.
Tuy
nhiên đến đó thì vợ mất để lại một mình mình tiếp tục chịu đựng 5 đứa con thay
phiên nhau hành hạ người cha già. Đã vậy, cô con gái út lấy chồng bị đổ vỡ hạnh
phúc phải quay về tá túc nhà cha mẹ chấp nhận sống chung đụng với 5 người chị
mất trí biến căn nhà nhiều khi thành như một địa ngục!
Dù
vậy vẫn không chịu đưa 5 con vào trại tâm thần như lời hứa với người vợ quá cố
là không bao giờ bỏ rơi con mình: “Tôi vốn chịu khổ quen rồi… Hơn nữa, tôi
không thể sống xa tụi nó được.”
(Còn
tiếp)
http://sites.google.com/site/vanvietloc4/home/ho-so-hau-chien/hosohauchienky101
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét