(TT&VH Online) - Hằng
năm, cứ đến mồng 5 tháng 5 (âm lịch), dân ta lại tổ chức ăn Tết Đoan
Ngọ. Về nguồn gốc của Tết Đoan Ngọ, đến nay nhiều người vẫn cho rằng có
xuất xứ từ Trung Quốc. Tuy nhiên, căn cứ vào một số công trình nghiên
cứu văn hóa cho thấy, Tết Đoan Ngọ của người Việt hiện nay lại có một
nguồn gốc hoàn toàn khác…
Tết Đoan Ngọ là để tưởng nhớ Khuất Nguyên?
Theo
giải thích của học giả Chu Xử trong sách “Phong Thổ Ký” thì Tết Đoan
Ngọ còn được gọi là Tết Đoan Dương. Đoan Ngọ là bắt đầu giữa trưa (Đoan:
mở đầu, Ngọ: giữa trưa). Còn Dương là mặt trời, là khí dương; Đoan
Dương có nghĩa là bắt đầu lúc khí dương đang thịnh.
Ở
Trung Quốc, thời Nam Bắc triều, Tết Đoan Ngọ còn được gọi là Dục Lan
tiết. Lan có nghĩa là “túi đựng tên, hình dáng của nó như cái hộp gỗ”
(Tr.2881, Từ Nguyên).
Đến
thời nhà Minh, bùa trừ ngũ độc (Ngũ độc phù) đã trở thành vật trang sức
khá phổ biến của phụ nữ, được in trên một số vật như trâm cài tóc, vòng
đeo tay, đeo cổ, quạt… Một học giả thời bấy giờ là Trầm Bảng chép:
“Thời trước, phụ nữ thường vẽ hình con rết (Ngô công), rắn (Xà), bò cạp
(Hiết), cọp (Hổ), cóc (Thiềm thừ) trên những cây gỗ đào gọi là ngũ độc
phù và cài trên đầu làm trâm (Thoa)…” (Trích Uyển Thự Tạp ký, quyển 17,
bản in năm 1593).
Bánh ú nước tro là món bánh truyền trống của người miền Nam trong ngày Tết Đoan Ngọ. Những thứ bánh làm từ gạo chỉ có ở những khu vực có nền văn minh lúa nước.
Hiện
nay, quan niệm phổ biến cho rằng nguồn gốc Tết Đoan Ngọ của người Việt
có xuất xứ từ Trung Quốc. Quan niệm này gắn liền với một nhân vật trong
lịch sử Trung Quốc đó là Khuất Nguyên.
Khuất
Nguyên, tên Bình, biệt hiệu Linh Quân (340 TCN - 278 TCN) là một chính
trị gia, một nhà thơ yêu nước nổi tiếng của nước Sở, làm chức Tả Đồ cho
Sở Hoài Vương. Lúc đầu ông được vua yêu quý, sau có quan lại ganh tài
ông, tìm cách hãm hại. Vua Sở nghe lời gièm pha nên ghét ông. Ông âu
sầu, ưu tư viết thiên Ly Tao để tả nỗi buồn bị vua bỏ.
Đến
cuối đời, ông lại bị vua Tương Vương (người nối ngôi Sở Hoài Vương) đày
ra Giang Nam (phía nam sông Dương Tử). Ông thất chí, tự cho mình là
người trong sống trong thời đục, suốt ngày ca hát như người điên, làm
bài phú “Hoài Sa” rồi ôm một phiến đá, gieo mình xuống sông Mịch La tự
tử.
Theo
truyền thuyết này, để tưởng nhớ về con người và cái chết bi ai của ông,
hàng năm người ta tổ chức vào ngày mồng 5 tháng 5 là ngày Tết Đoan Ngọ ở
Trung Quốc và một số nước khác ở Châu Á.
Sau này, Tết Đoan Ngọ còn được gắn thêm một tích khác nữa là tích hai chàng Lưu – Nguyễn gặp tiên.
Lưu
Thần và Nguyễn Triệu là hai người đời nhà Hán, nhân ngày Tết Đoan Dương
cùng rủ nhau vào núi hái thuốc, gặp hai tiên nữ kết duyên. Sau thời
gian nửa năm sống nơi tiên cảnh với vợ tiên, hai người nhớ nhà đòi về.
Giữ lại không được, hai tiên nữ đành đưa tiễn chồng về quê cũ. Vì thời
gian ở tiên cảnh chỉ có nửa năm nhưng là mấy trăm năm ở cõi trần. Hai
chàng thấy phong cảnh quê nhà đã khác xưa, người quen thì đã ra người
thiên cổ, hai chàng bèn rủ nhau trở lại cõi tiên nhưng không được. Hai
chàng ra đi mà không thấy trở về…
Trên
thực tế, từ cuối thời Đông Hán, người ta đã tìm thấy những thư tịch sưu
tầm về Tết Đoan Ngọ. Hầu hết các học giả thời đó cho rằng nguồn gốc của
lễ tiết này có “liên quan” đến sự tưởng niệm thi hào nổi tiếng của nước
Sở là Khuất Nguyên. Tuy nhiên các sử gia Trung Quốc lúc bấy giờ không
hề đưa ra được những tư liệu cụ thể để chứng minh cho “sự liên quan”
này.
Ngay
trong “Sử ký” của Tư Mã Thiên (145 – 86 TCN), tác phẩm được coi là
thành tựu sớm nhất, ghi chép đầy đủ nhất về lịch sử Trung Quốc cổ đại
(suốt 2000 năm từ thời Hoàng Đế đến đời Hán Vũ Đế), cũng hoàn toàn không
xác định được rõ thời gian tự trầm của Khuất Nguyên là vào ngày, tháng
nào. Những ghi chép của Tư Mã Thiên trong “Khuất Nguyên liệt truyện” (Sử
ký) chỉ là những tư liệu được thu thập từ trong dân gian!
Vậy
cơ sở nào để cho rằng Tết Đoan Ngọ (mồng 5 tháng 5 âm lịch) là để tưởng
nhớ Khuất Nguyên như một số người vẫn quan niệm hiện nay!?
Về nguồn gốc Tết Đoan Ngọ
Ở
Việt Nam, Tết Đoan Ngọ còn được dân gian gọi bằng một cái tên dân dã
hơn: Tết Giết sâu bọ. Đây là một trong những ngày lễ truyền thống có nội
hàm văn hoá phong phú. Không riêng gì Việt Nam hay Trung Quốc mà ở
Triều Tiên, Hà Quốc cũng có Tết Đoan Ngọ. Từ đó cho thấy, Tết Đoan Ngọ
thực chất là một phong tục lễ tết Á Đông và gắn liền với quan niệm về sự
tuần hoàn của thời tiết trong năm.
Trong ca dao Việt Nam cũng có câu:
“Tháng tư đong đậu nấu chè, Ăn tết Đoan Ngọ trở về tháng năm”
Tuy
nhiên vấn đề đặt ra ở đây là Tết Đoan Ngọ của người Việt có liên quan
gì đến Tết Đoan Ngọ của người Trung Quốc và gắn với truyền thuyết Khuất
Nguyên như lâu nay từng quan niệm? Tết Đoan Ngọ còn được người Việt gọi
bằng cái tên khác là “Tết Nửa Năm” (cũng có nơi là gọi là Giữa Năm).
Đây được xem là tên gọi của riêng người Việt, không lẫn với tên gọi của
các quốc gia khác. Vậy tại sao lại gọi là Tết Nửa năm, trong khi theo
tính toán như lịch âm hiện nay thì “nửa năm” ở đây phải rơi vào tháng 6
âm lịch?
Về
tên gọi Tết Nửa năm, tác giả Nguyễn Ngọc Thơ trong “Lại bàn về nguồn
gốc tết Đoan Ngọ” giải thích: “Thời cổ đại, người Việt Nam dùng lịch
kiến Tý, do vậy tháng mở đầu trong năm là tháng 11 âm lịch. Theo cách
tính này, ngày 5 tháng năm rơi vào thời điểm nửa năm, do vậy dân gian
Việt Nam rất chuộng tên gọi tết Nửa năm”.
Về
nguồn gốc của Tết Đoan Ngọ, nhà nghiên cứu văn hóa Trần Ngọc Thêm khẳng
định: Tết Đoan Ngọ Việt Nam có cùng một khởi nguồn với vùng đất Bách
Việt ở Nam Trung Hoa (vào khoảng vùng hạ lưu Dương Tử trở xuống) và Bắc
Đông Dương.
Tác
giả luận giải: Từ ngàn xưa đây vốn là vùng nông nghiệp lúa nước trù phú
do các dân tộc Bách Việt gầy dựng nên. Do nằm dọc hai bên chí tuyến
bắc, mùa hè ở đây oi bức, khó chịu, ảnh hưởng tiêu cực đến sức khỏe con
người. May mắn, người nông dân với nghề lúa nước luôn đòi hỏi phải quan
sát thời tiết, cố để tránh tối đa những tác hại của nó và tận dụng hữu
hiệu những lợi thế mà tự nhiên mang lại, nhờ vậy phong tục tết Đoan ngọ
hình thành, đánh dấu một cột mốc quan trọng của chu kỳ tuần hoàn thời
tiết (Tìm về bản sắc văn hóa Việt Nam, NXB TP HCM, 2004).
Trong
cuốn “Lễ tết Trung Hoa” của W. Eberhard (Chinese Festivals, N.Y. 1952)
viết: “Đoan ngọ là tết của phương Nam, tết cầu may, tết của sự sống”
(Double fifth is a Southern festival, lucky festival or festival of the
living).
Tác
giả Nghê Nông Thủy, thuộc Hội Dân tộc học Trung Quốc cũng thừa nhận:
“Tết Đoan Ngọ là cống hiến to lớn của người Bách Việt đối với văn hóa
Trung Hoa” (Hội Dân tộc học Trung Quốc, 2011).
Như
vậy, có thể thấy, Tết Đoan Ngọ xưa là do nhân dân lao động cùng nhau
sáng tạo, cùng hưởng thành quả và không ai làm tác giả cụ thể. Nó là
thành quả từ trí tuệ của truyền thống nông nghiệp phương Nam của các bộ
tộc Bách Việt. Về sau, cùng với việc xâm lấn và mở rộng lãnh thổ xuống
phía Nam sông Dương Tử, Tết Đoan Ngọ được người Hán tiếp nhận và hưởng
ứng. Tuy nhiên, tại nhiều địa phương khác nhau lại gắn vào nhiều điển
tích khác nhau với các nhân vật như Ngũ Tử Tư, Việt vương Câu Tiễn,
Khuất Nguyên đến Tào Nga, Trần Lâm…
“So
với người Trung Quốc, người Việt Nam thiên hẳn về lối sống dân gian, tư
duy tổng hợp – trừu tượng và truyền thống văn hóa truyền miệng đã giúp
gìn giữ phong tục ngày tết này mà không cần thiết gắn liền với các nhân
vật lịch sử. Ngược lại, Trung Quốc lớn, dân số đông, dân tộc đa dạng,
việc chính thức hóa một phong tục dân gian bằng thao tác gắn chúng với
các nhân vật lịch sử có chức năng tích cực, nhất là trong chức năng đại
đoàn kết dân tộc” (trích An Nam phong tục sách, Mai Viên Đoàn Triển, NXB
Hà Nội, 2008).
Nhìn
lại lịch sử, suốt một nghìn năm Bắc thuộc, Việt Nam đã tiếp nhận văn
hóa Trung Hoa, đặc biệt là dòng “văn hóa quan phương” gắn liền với hệ tư
tưởng Nho gia và hệ thống chữ Hán. Do chính quyền đô hộ thực hiện chính
sách “đồng hóa”, một số phong tục, tập quán của người Việt bị bắt phải
bỏ hoặc thay đổi cho phù hợp với văn hóa Hán. Điều này đã được chính sử
sách Trung Hoa chép lại (xem thêm “Ngô chí”).
Sự
giao thoa và du nhập tự nhiên cùng với chính sách “cưỡng bức văn hóa”
của chính quyền đô hộ phương Bắc đã tạo nên một hệ quả tất yếu đó là
hình thành diện mạo văn hóa có phần “mới” của Việt Nam trong nhiều thời
kì lịch sử sau đó. Tết Đoan Ngọ cũng không ngoại lệ. Nó được gắn vào
khung lý luận chính thống cùng các ý nghĩa, chức năng mang tính quan
phương khác như “tưởng nhớ Khuất Nguyên”, “tưởng nhớ Ngũ Tử Tư”, “tưởng
nhớ Trần Luận và Nguyễn Thiệu” và kéo dài trong suốt nhiều năm.
Bởi vậy, không thể quan niệm Tết Đoan Ngọ của người Việt bắt nguồn từ Trung Quốc như một số người vẫn lầm tưởng như hiện nay.
Hoàng Sơnhttp://thethaovanhoa.vn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét