Thứ Hai, 22 tháng 7, 2013

Giới thiệu thơ 6 nhà thơ nữ Sài Gòn hiện đại



KHƯƠNG HÀ BÙI
Chúng mình đừng dậy nữa


mở vai em trần dưới tuyết
thêm một lần
nỗi nhớ gì đâu mà nhẹ nhàng
đổ xuống dốc mùa đông
bậc tam cấp, căn nhà, hàng hiên
hộp thư, ô cửa cũ
em về đây rồi nè
anh

chúng ta sẽ nhìn nhau mỉm cười
và ngồi trong nâu trầm quen thuộc
ngụm trà êm như một bản nhạc jazz
bếp lửa, con mèo tam thể
ánh sáng, sự im lặng
lấp lánh

không kể lể, không hỏi han
không lo âu, trách móc
chỉ những ngón tay chậm rãi siết chặt
em nhớ mình từng nhớ mùi mồ hôi trên lưng anh
muội tro, vỏ cây, cỏ mục
đưa em về ấu thơ
và giấc ngủ gì đâu mà dịu dàng

em đã quên sa mạc
quên vị máu từ cổ con lạc đà trong cơn khát
cơn bão quét qua
và mọi thứ trở về hỗn độn
cát rơi khỏi giày
em
không chắc mình còn sống

có thể chúng ta chỉ là giấc mơ của ai đó
trong buổi chiều chạng vạng
nhưng có hề chi
anh nghe không
con ốc sên bò trên bậu cửa
vết chân rất dài
đàn kiến tha mồi
bước đi nặng nhọc
mặt trời đã xuống bậc tam cấp cuối cùng
thời gian bắt đầu có hình dạng

và mọi thứ vẫn chảy trôi quanh mình
"số phận đã an bài
nhưng cuộc đời đẹp quá"

ngủ đi anh
chúng mình
đừng
dậy
nữa!

29.11.2012



LYNH BACARDI
Để ngỏ chốn bình yên


Có nỗi buồn ngấp nghé nơi chân tóc
Em để ngỏ nỗi buồn
để bóng tối trườn vào
oà sáng
Thử để ngỏ niềm thương
Biết đâu nỗi đau có nơi trú ngụ
Tôi để ngỏ đêm
giả lơ em sẽ đến
khép lại
một cơn nhói
một tin vui

Muộn xuống
Thiên thần về tắm gội
để ngỏ hương
Tôi nghe vết xăm trên dái tai em trở mình
mở tối
ngỏ tối
Để bào thai khóc chào đời
Để người sống khóc đòi cõi chết
Để cơn mưa trốn mình vào đất
hoài thai
dòng suối cuộn nơi mạch ngầm
Sinh linh nào để ngỏ chốn bình yên

29/05/2013


LƯU MÊLAN
Những định nghĩa còn lại


Khi họ nói.
Tôi cố gắng nhìn vào miệng họ
Nhưng tất cả những gì tôi thấy là một lỗ hổng
Nơi tôi đang rơi vào, đứng đó

Tôi không thể viết chính xác điều này
Điều này thì không nên là thực
Cái tôi cần là loại bỏ họ ra khỏi họ
Cái vết đen của lỗ đạn này
Cái mà trước đó họ nghĩ đến
Cái mà trước đó mọi thứ đã xảy ra
Rồi để cho nó bước đi

2.

Những bước chân tôi nhắc tôi tồn tại
Từng ngày
Khi thời gian qua, nó tiêu dần viên kẹo đắng
Của đứa trẻ màu vàng

Tôi không tồn tại
Lúc này là một cái bóng
Lúc kia là những tiếng nói
Nhưng không có gì là thực

3.

Họ cắn lấy bàn tay tôi đôi mắt họ mở ra một khung trời tối
Đó là gia đình tôi
Bờ môi họ đỏ
Gắn vào những mạch máu
Cái gì đã dẫn tất cả
Xuống nấm mồ này

4.

Khi tôi còn nhỏ
Tôi không biết thời gian và không gian sinh ra như thế nào:
Giống như chính tôi
Càng lớn lên
Càng cô độc

Và cái chết thì cứ đứng đó
Như một góc đèn
Với nguồn ánh sáng gọi tôi quay về trang giấy.

5.

Tôi viết khi tôi buồn
Ngôn ngữ là trò chơi càng lặp lại thì càng tiến hoá
Được chơi trong không gian và thời gian không thực
Tất cả những cái đó
Đều là kí hiệu
Chỉ có một sự thực
Hình ảnh chứa âm thanh và cảm xúc

6.

Bạn thấy gì khi bước qua khỏi cánh cửa
Căn nhà bạn nơi mọi thứ khép lại,
Với tất cả những gì xa lạ nhất
Và không ai nắm lấy tay bạn
Dù họ đang nói cái ngôn ngữ bạn nói.

7.

Khi họ nói về bạn
Họ dùng ánh mắt bạn, màu da bạn, ngôn ngữ bạn
Cái tất cả đã được phơi bày
Như họ có thể lột trần bạn ra và trưng bày bạn
Trước một thời gian giới hạn như khung tủ kính

Bạn là một thứ để trầm trồ
Hay bỏ qua
Không phải bởi vì bạn đã sống
Mà vì ai cũng đã chết.

8.

Xuyên qua ngôn ngữ này
Tôi thấy tôi tồn tại
Trần truồng
Như con vật và tôi bước đi
Cái tiến hoá ban đầu này
Sẽ không có ai thấy.




CHIÊU ANH NGUYỄN
Ký ức muộn

Em đi tới đầu nguồn
Tìm lại...
Mùa này
Ngã ba sông
Thông lô nhô khấp khởi
Sim chín rục dậy mùi
Những nấm mồ nâu trống hoác
Ngọn đồi rực hoa vàng

Giấc mơ anh cõng em bay trên ngọc lan sau căn phòng chúng ta đánh rơi chiếc chìa khoá duy nhất
Đành yêu nhau bên hàng hiên giữa gạch ngói ngổn ngang
Đêm như dài, sâu hơn chìm trong đáy ly vang uống dở
Anh rót vào em ngày chóng vánh
Tất cả còn treo trên mười ngón tay anh
Em buộc vào đấy một nụ hôn
...
Tháng mười
Của nhiều mùa yêu trước
Cánh ngọc lan sót lại trên chiếc đệm trắng
Rùng mình

Chuyến bay cuối cùng đưa em rời khỏi anh
Lại khởi đầu một dụ ngôn
Chúa giờ này cũng thở dài
Những khải huyền không còn rượt bắt
Chúng ta chạy về hai phía

Giấc mơ triền miên
Lũ mèo hoang tha con đi khắp hẻm chợ
Rao bán suồng sã
Chúng nói tiếng người và cười nhạo hỉ hả
Em còn nghe rõ những thanh âm
Đến tận khi giật mình thức giấc

Chúa thì xa, Phật cũng xa
Chỉ những nỗi đau là thực
Đen thẫm như cánh ngọc lan nằm lại
Căn phòng
Khi chúng ta
Quay đi...

8.2012


NGUYỆT PHẠM
Phức cảm que que

Những con ngựa trời xinh đẹp
Lạ thay, một cảm xúc bất lực khi nói về chúng
Có sự khác biệt mơ hồ

Trên đỉnh cao đầy nắng, dư thừa hơi lạnh
Tôi khoái những con que que chân tay dư thừa màu thân củi
Hào hứng vui sướng lạ thường
Quên hỏi nó tên gì, đặc tính sinh dục, sở thích, kích thước tối đa
Tôi chỉ biết nó rất đặc biệt
Lần đầu tiên
Trong phòng tắm lạnh ngắt không nước nóng
Nó nhúc nhích như con ma trinh tiết cố tình chọc phá tôi
Thế thôi

Ngựa trời,
Có thể cùng tổ tông nhưng trông xinh xắn
                                                            và thu hút hơn nhiều
Điều mờ ám thiên vị?
Để bảo vệ bí mật
Chúng sẵn sàng nuốt trọn cái đầu của những tên bọ đực bẻm mép
Ăn năn vì trót được sinh ra trong hình hài bảnh bao
Suốt ngày sám hối tội đồ tổ tông

Tôi quí những con bọ ngựa – loài vật đầy cá tính
Nhưng luôn cảnh giác nghi ngờ giai thoại và động cơ lí giải
Tôi thích những con que que
Mơ hồ và công khai chơi trò quái
Tôi gặp nó chỉ một lần
Trong căn phòng thiếu sáng và nó thiếu màu sắc

Giấu đôi mắt
Không biết que que nhìn tôi từ bộ phận nào
Thích và sợ...

                                                                      Highland, 27.9.2005



NGUYỄN THỊ ÁNH HUỲNH
Cáp Treo Bà Nà

em rơi ngược lên trời
rơi năm cây số
ớn quá
lên tới đỉnh Bà Nà
mới dám mở mắt
cáp treo dài nhất thế giới

em còn phải rơi xuống đất
bằng cáp treo nghiêng nhất thế giới
đừng ớn
em đang học cách tin tưởng vô sắt thép

như em đã tuyệt đối tin tưởng vô một đống sắt thép
một đống sắt thép trôi trên trời
trôi không có dây cáp
máy bay

anh ơi
đừng để em hồ nghi anh
anh hãy phấn đấu bằng sắt thép
để em tuyệt đối tin tưởng
rằng anh là sợi dây cáp
không đứt
sợi dây cáp vô hình
kéo em lên đỉnh
hạnh phúc
như cáp treo Bà Nà

kìa trái đất
không buộc vô sợi cáp nào
vẫn bay
trái đất chỉ rớt vô lỗ đen
nếu sợi cáp vô hình giữa đôi ta
đứt.

Không có nhận xét nào: