Ngày le lói
Một chút mặt trời ở lại trong đôi mắt em
Niềm tự do ân sủng
Ngày đó có một người
Êm ái nỗi cô đơn
Không nói thành lời
Không bày tỏ
Đã lặng lẽ từ biệt
Như ngày sẽ tàn
Không còn chút nắng trong mắt
Như khi em ra đi
Góc nhỏ mênh mông
Thầm thì lời kẻ lạ
Nhiều năm
Nhiều tháng
Nhiều ngày
Tự do trói buộc vào nỗi nhớ
Mỗi buổi chiều có một người
Im lặng đá xanh
Tận hưởng ngày nước lạnh
Trở về cùng giá băng
Từ Hoài Tấn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét