Từ Hoài Tấn
MỘT
BUỔI CHIỀU CHỜ MƯA
Trong những ngày nghỉ cuối tuần
những người đàn ông và những người đàn bà
thường ra ngoài hiên trước
chờ cơn mưa vào buổi chiều
họ im lặng và húng hắng, thỉnh thoảng
Ngọn lá rơi nhưng không xuống đất
theo gió bay đi
Chúng tôi muốn có cuộc sống của chúng tôi
rất tự do và lực lưỡng
Đám trẻ con lên tiếng ở cuối chân trời
thế kỷ của chúng đang dần lộ mặt
Chúng tôi muốn có những cơn giông
và bão
chúng tôi muốn sạch sẽ thế giới
Có những cơn mưa vô cùng mong đợi
gội rửa cuộc đời
Những ngày nghỉ cuối tuần của nhân loại
trong buổi chiều chờ mưa
LÀM
CÔNG CHỨC
buổi sáng đi làm không thấy ông già dịch ở
cổng
nghe bảo vệ nói hôm qua đã đột tử
với cơn lên máu bất thần
ông già dịch mỗi buổi sàng uống cà phê đầu đường
lăng nhăng nhiều chuyện
gã giám đốc mèo mỡ với cô thư ký xinh đẹp
tên trưởng phòng bị vợ quậy ở cơ quan
chuyến đi biển mùa hè của tập thể nhân viên
không gì không biết
biết và viết trong đầu
cuốn sách đọc vào mỗi sáng sớm
kẻ già đã tự tuyệt thanh xuân
thiếu nữ điên cuồng sắc úa
tôi sống buồn như nỗi tự do
mỗi ngày lên cơn cùng khát vọng
nắn nót từng niềm vui
gậm nhấm nỗi cô đơn xỉ mốc
không thấy đống bụi bám trên chiếc quạt trần
ngày ngày vẫn quay tít
không thấy ngoài khuôn cửa kiếng màu trà
sự bình yên dấu mình trong cơn bão
cuộc sống như nhiều dòng nhạc từng thời
đã đi và quay lại
ly cà phê đen và buổi sáng nguội tanh
trầm ngâm mấy viên gạch lề đường
cuốn sách dở ra rồi khép lại
ai đã rời bỏ một con đường
nơi có sự chông gai, sự bào mòn của nỗi quen
thuộc
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét