Thứ Bảy, 23 tháng 7, 2011

Thơ Từ Hoài Tấn

Nhìn rõ mặt

Ngày xối xả tóc khuôn mặt
Định hình lớp áo thô kệch
Người bước ra ngoài không gian sẫm
Níu tay giữ lại chút hơi ấm
Tàn tro

Quét đi lớp bụi thời gian trên khuôn mặt tượng đá công viên
Chiều không màu
Thái độ trâng tráo của sự thật
Thổi phồng no đủ niềm ước ao
Đau đớn vô hình nhẹ xuyên qua màn chắn lịch sử

Tháng bảy ngoài đường nghe tiếng sóng người ngun ngút
Nỗi đau về phía biển
Âm vang những tham vọng truyền thống từ ngàn năm trước




Gặp gỡ chiều hè

Vô tình em hé lộ vết sẹo tuổi thơ
Phía ngoài hành lang chiều tới
Bồi hồi lời nói tựa thành gai nhọn
Đau buốt anh ngày hạn hán

Nỗi mong đợi như chiếc kim khâu
Vá lại những đường giá rét trên tấm thân đời
Nụ cười như giọt nước hiếm hoi nuốt ngọt họng khô
Dịu dàng lần hò hẹn

Có khi bên đường cây cỏ phát ra âm thanh chào mừng
Em đã đến rất nhẹ
Ngọn gió cong cớn lượn là mùi hương ban đầu
Ngày dài không hết

Em yêu – một chiều hè
Không thể quên





Âm khác

ở đại dương không có chỗ để neo đậu
không có bến bờ cho kẻ
không có chỗ ngụ cư

tình xanh
trên mái lá
đời xanh
trên ngõ lạ

đã đi đã bước ra đi rồi
ngoái lại làm chi
kẻ vô hình

ở đất liền không có chỗ để đứng ngồi
không có ghế dựa cho người
không có tấm lưng cong




Ngắm nhìn mình

Không có việc gì làm tự ngắm nhìn mình
Trông không giống ai
Ngoài ra cũng không giống mình

Mỗi người
Trong cuộc đời
Có khi nào một lúc
Tự ngắm nhìn mình


TỪ HOÀI TẤN

Không có nhận xét nào: