Cùng nhà thơ Chiêu Anh Nguyễn - Hạ Đình Thao |
Bất thường
Giật mình vài lần giữa đêm
giấc ngủ không đầy
là cánh tay
bờ vai
ấm
nửa khuya
Giấc ngủ quen mùi chăn gối ẩm
co ro nghe lũ chim làm tình líu ríu
váng cả góc vườn
những buổi đêm ôm chiếc iphone
viết linh tinh giữa lơ mơ
quên mất mình
mụ nạ dòng bước qua tuổi ba lăm
trống rỗng
có cơn mơ len vào nửa con mắt khép
giật mình
như bước cả hai chân xuống vực
cơn lạnh đến tận sống lưng
có khi mở choàng mắt
đã thấy nhòa nước
cảm giác bỏ rơi
lạc lõng
ngồi lên cười rất nhạt !
nhiêu đó thôi
đã nửa đoạn đời
có giấc ngủ nào bất thường
đêm hôm
chạm
vào em
ấm nóng
thả bềnh bồng
thực hư
Tình chưa cũ bởi vì tình chưa mới (*)
Ôm trên đôi bàn tay
một bó hồng nhung rực rỡ
phía ban mai là màu đỏ
mặt trời đang vươn vai
thả những cái ngáp dài
em nhìn vế phía đường chim bay vào lúc năm giờ ba mươi sáng
lung linh những tia hồng ..cam ...bàng bạc
đẹp đến cháy lòng
năm giờ sáng ..em chạy xe ra phố
con phố yên bình hơn
trời chớm đông thả những nụ môi hôn
lành lạnh nơi tóc mai phơ phất
cơn gió phả, ngịch ngầm sau gáy
em rùng mình ..khép chiếc áo khoác mỏng tang
giờ này ..anh chắc ngủ ngoan
trên chiếc ghế sofa nhỏ nhắn ..
một bó hồng nhung rực rỡ
phía ban mai là màu đỏ
mặt trời đang vươn vai
thả những cái ngáp dài
em nhìn vế phía đường chim bay vào lúc năm giờ ba mươi sáng
lung linh những tia hồng ..cam ...bàng bạc
đẹp đến cháy lòng
năm giờ sáng ..em chạy xe ra phố
con phố yên bình hơn
trời chớm đông thả những nụ môi hôn
lành lạnh nơi tóc mai phơ phất
cơn gió phả, ngịch ngầm sau gáy
em rùng mình ..khép chiếc áo khoác mỏng tang
giờ này ..anh chắc ngủ ngoan
trên chiếc ghế sofa nhỏ nhắn ..
đã có lần em nằm trên ấy ..chỉ một lần
em nhìn thấy ..cuộc đời anh ...
em nhìn thấy một thiên đường ..một giấc mơ ..
một nơi không bao giờ có em hiện hữu ...
em nhìn thấy ..cuộc đời anh ...
em nhìn thấy một thiên đường ..một giấc mơ ..
một nơi không bao giờ có em hiện hữu ...
*
Em chỉ có thể hiện hữu nơi đây ..có vầng dương ló lên sau một đêm dài trằn trọc
những buổi ban mai nhìn trời mà như muốn khóc
vẫn ôm cả ngàn bông hoa ..mỗi ngày ..mỗi ngày
nhìn về nơi mặt trời rực cháy
rồi tàn theo kim đồng hồ ..chỉ sáu giờ sáng
trở về vị trí tầm thường ...chán ngán
làm công việc thượng đế đã an bài
soi rõ một buổi ban mai
có một người ngẩn ngơ mà tìm về những gì mình không thể có
với hàng hiên gạch đỏ ..mái ngói nâu ...
từng chồng sách cao ngất nghểu ngang đầu ..chui cả vào gầm tủ
..em sẽ để giấc mơ em dừng lại
và không bao giờ cũ ..vì nó chưa bắt đầu ...
Em chỉ có thể hiện hữu nơi đây ..có vầng dương ló lên sau một đêm dài trằn trọc
những buổi ban mai nhìn trời mà như muốn khóc
vẫn ôm cả ngàn bông hoa ..mỗi ngày ..mỗi ngày
nhìn về nơi mặt trời rực cháy
rồi tàn theo kim đồng hồ ..chỉ sáu giờ sáng
trở về vị trí tầm thường ...chán ngán
làm công việc thượng đế đã an bài
soi rõ một buổi ban mai
có một người ngẩn ngơ mà tìm về những gì mình không thể có
với hàng hiên gạch đỏ ..mái ngói nâu ...
từng chồng sách cao ngất nghểu ngang đầu ..chui cả vào gầm tủ
..em sẽ để giấc mơ em dừng lại
và không bao giờ cũ ..vì nó chưa bắt đầu ...
(*)thơ Nguyên sa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét