CHIA BUỒN
Chúng tôi vừa được tin :
Nhà thơ, nghệ sĩ TÔ KIỀU NGÂN đã qua đời vì bạo bệnh, hưởng thọ 86 tuổi.
Lễ nhập quan vào lúc 14 giờ ngày 20 tháng 10 năm 2012 ( nhằm ngày mồng 06 tháng 09 năm Nhâm Thìn ). Lễ động quan lúc 09 giờ sáng ngày 24 tháng 10 năm 2012 ( nhằm ngày 10 tháng 09 năm Nhâm Thìn ). Hỏa táng tại Bình Hưng Hòa.
Hiện đang quàn tại tư gia số 57/6/4 Đường Điện Biên Phủ . Quân Bình Thạnh. Sài Gòn.
Chúng tôi vừa được tin :
Nhà thơ, nghệ sĩ TÔ KIỀU NGÂN đã qua đời vì bạo bệnh, hưởng thọ 86 tuổi.
Lễ nhập quan vào lúc 14 giờ ngày 20 tháng 10 năm 2012 ( nhằm ngày mồng 06 tháng 09 năm Nhâm Thìn ). Lễ động quan lúc 09 giờ sáng ngày 24 tháng 10 năm 2012 ( nhằm ngày 10 tháng 09 năm Nhâm Thìn ). Hỏa táng tại Bình Hưng Hòa.
Hiện đang quàn tại tư gia số 57/6/4 Đường Điện Biên Phủ . Quân Bình Thạnh. Sài Gòn.
Chúng tôi xin chia buồn cùng tang quyến và cầu chúc hương linh ông sớm an vui nơi miền Cực Lạc.
Trần Áng Sơn - Triệu Từ Truyền - Từ Hoài Tấn - Nguyễn Miên Thảo - Viêm Tịnh - Phạm Tấn Hầu - Lê Ngọc Thuận - Cao Huy Khanh - Văn Viết Lộc - Nguyễn Lương Vỵ - Vũ Trọng Quang - Trần Hữu Dũng - Nguyễn Văn Trai - Giang Hải - Nguyễn Liên Châu - Nguyễn Vân Thiên và anh em văn nghệ quen biết ...
Lê Mộng Ngân tức Tô Kiều Ngân sinh năm 1926 tại Huế. Gia đình, bạn bè, giới thi ca ... bàng hoàng khi hay tin qua đời do bị ung thư phổi
“Tô Kiều Ngân sinh năm 1926 tại Huế. Tuổi trẻ của ông được nuôi dưỡng trong bầu không khí trang nghiêm cổ kính của thành phố buồn, thành phố của những dấu tích xa xưa, của bao nhiêu triều đại đã hưng phế, nay chỉ còn trơ lại một nội thành với những lăng tẩm u trầm, một giòng sông Hương “Nông chờ” tháng năm lạnh lùng trôi qua, biểu tượng niềm riêng, nỗi quạnh hiu của người dân xứ Huế.
Thuở còn cắp sách tới trường, Tô Kiều Ngân đã sớm tỏ có chất nghệ sĩ luân lưu trong huyết quản. Trò Ngân thường trốn học, đi chơi đó đây với cây sáo trúc không mấy khi rời tay.
Rồi chiến tranh Pháp Việt bùng nổ toàn diện, Tô Kiều Ngân cũng nghe theo tiếng gọi kêu khẩn thiết của tổ quốc, khăn gói lên đường tham gia kháng chiến chống Pháp. Ông được sung vào ban kịch của Vệ quốc đoàn khu IV.
Một ba lô, một ống sáo, ông theo đoàn kịch đi lưu diễn khắp nơi, lang thang suốt từ Huế đến Thanh Hóa. Ông kể:
"Vì tính cách lưu diễn, nên chúng tôi đi hết nơi này tới nơi khác. Có cái thú là những buổi chiều đi qua những làng mạc, những cánh đồng ruộng lúa bát ngát, tôi say sưa thổi sáo, những bản hùng ca của Phạm Duy, lòng cảm thấy lâng lâng, chân bước nhẹ nhõm vô cùng. Cảnh đó, bây giờ không còn được hưởng nữa."
Ở ban kịch liên khu IV được một thời gian, ông xin tình nguyện chiến đấu tại mặt trận Đèo Hải Vân. Sau đó Tô kiều Ngân bị Pháp bắt năm 1948.
Sau 3 tháng bị cầm tù, ông được thả về. Lúc đó vào khoảng cuối năm 1948.
Từ đó, Tô Kiều Ngân bắt đầu hoạt động văn nghệ. Tác phẩm đầu tiên của ông là kịch thơ 4 màn “Ngã Ba Đường”, do ban kịch SÔNG Ô trình diễn trên sân khấu Huế. Tiền bản quyền tác giả đã giúp họ Tô mua được một chiếc xe đạp. Việc làm này đã chứng tỏ Tô Kiều Ngân là người rất căn cơ, không bừa bãi, thả lỏng, bốc đồng như hầu hết các nghệ sĩ khác. Ông là người biết điều hòa hai cuộc sống Nghệ sĩ và Thực tế.
Năm 1950 ông gia nhập quân đội. Năm 1952 ông đưa gia đình vào Nam. Tại đây, ông lần lượt viết cho các báo ĐỜI MỚI, NGƯỜI SỐNG MỚI, đồng thời ông cũng cộng tác với một vài tờ báo xuất bản tại Hà Nội như HỒ GƯƠM, GIÁC NGỘ…
Năm 1955 ông cùng Đinh Hùng và vài anh em nữa thành lập ban thi văn Tao Đàn trên đài phát thanh Sàigòn. Sau đó ông cùng Thanh Nam chủ trương tuần báo Thẩm Mỹ, rồi cộng tác với Sáng tạo, Văn Nghệ Tiền Phong, Tiểu Thuyết Tuần San v.v…
Ông thuộc loại viết nhanh và rất dễ dàng. Không kể ngày hay đêm, không cần bàn, ghế, bên máy in ông cũng có thể viết được. Ông nói: “Tôi viết theo hứng”.
Trích dutule.com
VŨ TRỌNG QUANG - VCV
vanchuongviet.org
Mời
Thân hữu đọc Thơ Tô Kiều Ngân :
NHỚ
HUẾ
Anh
nhìn em như nhìn thấy quê mình
Ôi xứ
Huế thân yêu chừ xa khuất
Nghe
em ngâm những âm thanh trong vắt
Anh
hình dung thấy bóng
Một
con thuyền
Một
giải sương mờ
Một
khóm trúc nghiêng nghiêng…
Những
kỷ niệm ngày xa xưa bừng dậy
Âm
thanh ấy thoát từ câu mái đẩy
Tiếng
"hò….ơ.." nghe đứt ruột, buồn sao
Biết
mấy đau thương, cũng biết mấy ngọt ngào
Lưu
luyến ngàn đời
Như
không muốn dứt
Giàn
mướp vàng con ong bay hút mật
Trưa
thiu thiu chày giã gạo buồn tênh
Giọng
hò ru em rười rượi cất lên
Em
đã ngủ sao chị còn ru mãi
"À…a…ời..
Hai
tay cầm bốn tao nôi
Tao
thẳng,tao dùi, tao nhớ, tao thương"
Có
phải trưa nay chị nhớ người thương
Nên
mượn cớ ru em để ru lòng mình thương nhớ
Có
phải ngàn năm thương thương, nhớ nhớ
Khiến
tiếng đàn bầu thêm xé ruột bào gan
Tiếng
Nam Ai rung tận đáy tâm hồn
Tiếng
sáo Huế dài thêm thổn thức
Và
tiếng em ngâm lơi lơi, dìu dặt
Chở buồn
về vây phủ kín hồn anh
Bọn
chúng mình bỏ Huế tha phương
Những
thổ ngữ lâu ngày quên lững mất
Bỗng
hôm nay em ngâm lên như nhắc
Ôi
vui sao giọng Huế của quê mình
Tưởng
như mình đang đừng ở Bao Vinh
Đang
thơ thẩn bên bờ sông Gia Hội
Vỹ dạ
, Kim Luông, Nam Giao , Đất mới…
Nghe
thân yêu biết mấy tiếng quê ta
Nhớ
giọng hò, điệu hát lời ca
Nhớ
hường thầu đâu ngát đường Giao Thủy
Nhớ
mái chèo khua bên bờ thôn Vỹ
Nhớ
bánh bèo, cơm hến, nhớ chè sen
Nhớ
phấn thông vàng rụng lối đi quen
Hột
móc , hột muồng, trái sim, trái vả
Nhớ
hồ Tịnh tâm thơm sen chiều hạ
Nhớ
quít Hương Cần, nhớ cốm Hai lu
Nhớ
bờ tre vọng mãi tiếng chim cu…
Ngâm
nữa đi em bài thơ giọng Huế
Chúng
ta sẽ đưa nhau về thăm quê mẹ
Bằng
con thuyền êm ái của thanh âm
Ngâm
nữa đi em, ngâm nữa đi em.
Cho
vợi nhớ thương thầm….
Giọng
Huế
Ngắt
một chút mây trên lăng Tự Đức
Thả
vào mắt em thêm một dáng u hoài
Đôi
mắt ấy vốn đã buồn thăm thẳm
Thêm
mây vào e tan nát lòng ai
Anh
quì xuống hôn lên đôi mắt đó
Bỗng
dưng sao thương nhớ Huế lạ lùng
Chắc
tại em ngồi bên anh thỏ thẻ
Tiếng
quê hương xao động đến vô cùng
"
Hèn chi rứa? răng chừ? em sợ lắm"
Mạ
ngày xưa cũng từng nói như em
Anh
mất mạ càng thương em tha thiết
Như
từng thương câu hát Huế êm đềm….
Cám
ơn em đã cho anh nhìn lại
Giòng
sông Hương trên bến cảng Sài Gòn
Nước
như ngọc in bóng thuyền lấp lánh
Mái
chèo khua vương nhẹ nhánh rong non
Nếu
lại được em ru bằng giọng Huế
Được
vỗ về như mạ hát ngày xưa
Câu
mái đẩy chứa chan lời dịu ngọt
Chết
cũng đành không nuối tiếc chi mô..
Vườn
Huế
Xanh
mấy từng xanh vườn của Huế
Trúc,
cam, chanh, khế, lựu, thanh trà…
Áo cổ
y phơi ngoài giậu nắng
Mùi
thơm bông mộc thoảng bay xa
Khuôn
mặt em đâu phải chữ điền
Trúc
không che ngang mà che nghiêng
Để
anh mượn cớ đi qua đó
Liếc
trộm ra về dạ mới yên
Em vẫn
ra vào như bó mơ
Sớm
mai vườn ướt đẫm sương mờ
Đến
trưa hoa nắng thêu ngoài ngõ
Và tối
trăng về đậm ý thơ.
Anh
đi qua đó mấy trăm lần
Chỉ
dám đi qua không dừng chân
Nghe
tiếng đàn em vang thánh thót
Đủ cho
lòng một thoáng bâng khuâng
Cho
đến ngày em đi lấy chồng
Anh
qua vườn chỉ thấy vườn không
Vườn
xưa giờ vẫn xanh ngăn ngắt
Có
thấu lòng ai buồn mênh mông.
Đưa
em về thăm Huế
Rất
tiếc chưa đưa em về thăm Huế
Bằng
con tàu chạy suốt mấy ngày đêm
Để
em ngắm những rừng dừa xoả tóc
Bãi
cát vàng sáng mát dưới trăng êm.
Tàu
vẫn chạy trong đêm khuya vằng vặc
Bóng
Trường sơn lồng bóng biển chập chùng
Ngọn
tháp Hời chơ vơ trên đỉnh núi
In một
chấm buồn vào xanh thẳm mênh mông.
Em sẽ
đi qua sông Trà, sông Vệ
Qua
Ngũ Hành sơn, trèo núi Hải vân
Đi hết
bãi Lăng cô, Thừa lưu, Nướt ngọt
Huế
thân yêu mỗi phút một thêm gần.
Đã đến
nơi rồi, quê hương anh đó
Xanh
xanh xanh, xanh núi, xanh sông
Trắng
nón bài thơ, vàng mơ nắng lụa
Gốc
phố khoe tươi đóa phượng hồng.
Em
hãy đứng lặng yên một phút
Soi
bóng mình dưới mặt nước Hương giang
Em sẽ
hiểu, câu trả lời đã rõ
Sao
giọng ngâm anh êm ái dịu dàng
Chuyến
đò Thừa phủ không còn nữa
Cây
đa xưa cũng khuất dấu bên bờ
Mấy
o áo trắng đi đường khác
Thiếu
tiếng cười, sông nước cũng tương tư
Chuông
Thiên Mụ vẫn sớm hôm dìu dặt
Ngọn
trúc mềm vẫn ngày tháng đong đưa
Anh
muốn thu tiếng chuông chùa huyền diệu
Mở
cho em nghe, hoà với tiếng “Hò….ơ”
Để
em thấy trong phút giây nào đó
Mình
muốn tan ra cùng với tiếng chuông tan
Để
nhập điệu vào tận cùng cái đẹp
Của
Huế thân yêu, của Huế mơ màng.
Bà
con mình bỏ Huế đi cũng lắm
Nhưng
người về mỗi lúc một thêm đông
Đi
hay ở vẫn thiết tha với Huế
Vẫn
bao lần nghe Huế nhói trong tim
Người
ta có rất nhiều nơi để đến
Chỉ
một nơi thân thiết để quay về
Thắp
một nén hương thăm người xưa cảnh cũ,
Đủ
nghe lòng ấm lại mới tình quê.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét