Thứ Tư, 10 tháng 10, 2012

Thơ Nguyễn Lương Vỵ


ÂM BẢN THÁNG MƯỜI

tặng Võ Chân Cửu

Nhớ rực rỡ biển một thời trẻ dại
Hồn tinh sương về lại cuối chân trời
Trời thu rộng gió thu cao gọi mãi
Nắng hanh vàng vang nhịp nắng xanh trôi

Nhớ lẫm liệt núi vẫn ngồi thinh lặng
Hồn đường thu vừa lắng chút dư âm
Âm rất mỏng mà sao nghe nằng nặng
Cánh buồm xa và những tiếng la thầm:

Sầu ngất áo sầu câm năm tháng cũ
Sầu im vai phai sắc gió thu phai
Người bạn nhắc một vài câu viễn phố
Ta ngồi nghe máu nở Khúc Chiều Tà

Chiều đất lạ chiều trời quen Bolsa
Chiều trầm huyết hương chiều ngân huyết hoa
Tháng Mười nắng cũng không đành tắt sớm
Nghe nhạc chờ xem ánh trăng mười ba

(Ô trăng mười ba kìa trăng mười ba
Nhặt tiếng chiều rơi phơi trước hiên nhà
Chạy u một hơi ra ngoài ngõ vắng
Hét lên đẹp quá trời xa trăng xa

Trắng Sonata vàng Sonata
Qui Nhơn Qui Nhơn bọt nước tê nhòa
Để cho bóng ta nhện sa bóng núi
Bơ vơ chín chiều Hoàng Hoa Hoàng Hoa)

Thời trẻ dại lướt qua như vệt nắng
Chữ hồn nhiên âm mặn đắng ngất âm
Màu viễn phố màu thu lam đã ngấm
Đã hóa trầm hóa nhạc hóa mênh mông

Sầu tịch mịch sầu bi âm buốt lá
Sầu tàn canh tầm nã dấu hương bay
Người bạn nhắc bóng ngày trên vách đá
Ta ngồi xem chiếc lá ngủ trên tay

Nhớ nghiệt ngã những luống cày hư huyễn
Hồn tinh sương thệ nguyện đã lâu rồi
Gió thu rộng trời thu cao ngất tiếng
Tuyệt mù âm thu bén gót về thôi

Nhớ ấm lạnh môi người câu chuyện kể
Hồn đường thu trăng xế xót cầm thu
Cầm thu tạnh gió thu phai rất nhẹ
Nhắn tình sau thương ý trước cho dù…

10.2012

Nguyễn Lương Vỵ

Nguồn : gio-o.com

Không có nhận xét nào: