Thứ Ba, 4 tháng 12, 2012

Thơ Huỳnh Ngọc Thương


ký ức mùa đông


ở một phương giác nào đó
khi mặt trời không còn quay về chốn cũ
anh một mình lang thang ngắm từng khóm cúc dại
và bắt gặp bóng em bên khung cửa sổ
có giọng cười chen ln tiếng chuông nhà thờ
nơi đó sự bình an và ni lo sợ chen nhau
như cụm khói cố thoát ra từ mái nhà mùa đông
để  hòa vào cánh rừng phong đỏ ối
mưa tuyết bắt đầu rơi
trên những hơi thở dài
mệt mỏi trầm luân


ở một căn nhà nào đó
lao xao tiếng ồn và ly rượu vỡ
bóng đêm đã đi qua như thế nhiều lần
kéo theo khuôn mặt thân quen của ai đó
anh ố nhìn mà không hề nhận ra
như anh đã từng gọi tên mình
trong cơn thảng thốt của một ngày hiu quạnh
ngọn gió mùa đông ngồi trong vòng tay
anh cố nghĩ về em rồi bước đi vội vã
như nghĩ về một hơi ấm muộn màng
ánh lửa của trí nhớ


ở một khúc sông nào đó
nơi anh hoài niệm về một thời đã qua
nước không hề chảy đi
như tháng năm vẫn còn đọng lại
trong ký ức rong rêu vụn vỡ
anh lắng nghe tiếng chim hót  vào một buổi chiều dĩ vãng
sóng gió rì rào trong từng cọng lau khô
bản hợp xướng của mùa đông
nơi đây anh đã trải qua những ngày dài hạnh phúc
xin được cám ơn em


ở một công viên nào đó
người đàn ông kéo cao cổ áo gió
trong đôi tay lạnh cóng mùa đông
đã bắt gặp ánh lửa của khói thuốc
đàn quạ đen cũng đã quay trở lại
chia nhau từng khẩu phần của ký ức
và kêu lên những âm thanh buồn bả
tận cùng phía bên kia con phố
em của một thời bên anh
không còn nữa


huỳnh ngọc thương

Không có nhận xét nào: