Thứ Ba, 22 tháng 4, 2014

QUÊ NHÀ - Thơ NGUYỄN MIÊN THẢO


Ta ngồi đây với nỗi nhớ quê nhà

không biết được ngày mai còn về kịp
chôn tấm thân trong lòng đất mẹ
những buổi chiều nghe biển hát cùng ta


Nhớ vô cùng con đường đất quê xa
cây cầu Bến Đò chia hai nỗi nhớ
cái thuở tan trường ngày hai buổi
lẻo đẻo theo em về đến tận sân nhà

 
Cái tuổi mười lăm sao buồn quá đỗi

gã thất tình chưa biết làm thơ
em đã giết anh trong đôi mắt
đôi mắt thơ ngây chưa có bến bờ
 

Nhớ vô cùng khu vườn thơ ấu
những hàng cau trăng thắp sáng đêm rằm
những bụi chuối sau hè cây mãng cầu trước ngõ
điều tưởng bình thường giờ cũng hóa xa xăm

 
Ôi nhớ lắm ngôi nhà xưa ta ở
nhớ từng bụi bông con chó con mèo
hơn nửa đời người làm thân du mục
tuổi thơ mình ,ta vẫn mãi mang theo
 

Quê hương ta là da là thịt
bao nỗi đau thương bom đạn chia lìa
những ngọn cỏ cũng biết giữ mình trong sạch
giữa bao điều giả trá điêu ngoa
 

Tiếng chuông chùa chiều hôm vọng mãi
trong hồn ta từ buổi chào đời
đã rửa sạch bao điêu tăm tối
xua tan dần mấy cuộc phong ba
 

Cái thuở đình làng biến thành hợp tác
nay vẫn uy nghi đứng giữ đất làng
nét cổ kính vẫn giữ nguyên nguồn cội
kẻ vong thân nào không đất tổ quê cha
 

Ta vẫn hẹn một ngày về quê cũ
chôn tấm thân trong lòng đất sinh thành
sóng biển rì rào ru ta tròn giấc ngủ
sưởi ấm hồn lạnh giá ánh trăng thanh
 

Giờ ta còn lưu lạc phương xa
nhớ về cố hương với nỗi đau thắt ruột
nếu rũi ngày mai ta không về kịp
hãy cho ta làm bụi đất quê nhà .


Nguyễn Miên Thảo

Không có nhận xét nào: