ĐẶNG NGUYỆT ANH
Đà Lạt ơi, mai thành nỗi nhớ
Mai em về
Để lại những rạng đông
Tiếng chuông nhà thờ giục giã
Đà Lạt thức dậy
Sau đêm bình yên
Mai em về
Gửi lại những hoàng hôn
Sương trắng giăng mờ đỉnh núi
Góc phố chia tay
Ngập ngừng bối rối...
Mai sẽ xa những ô đất bậc thang
Những bàn tay cần mẫn tháng năm
Cho Đà Lạt xanh tươi hoa trái
Mai em về
Viện hạt nhân ở lại
Vươn mình lên cao
Đà Lạt ơi
Gửi lại gió thông reo
Phút tĩnh lặng
Chiều bên hồ Than Thở
Thung lũng Tình yêu chín vàng nỗi nhớ
Nguyễn Du thăm thẳm một con đường
Mai xa rồi
Những phố chưa kịp quen
Tiếng vó ngựa lẻ loi con đường dốc
Hoàng hôn buồn
Ai dạo bước sau mưa?.
Đà Lạt ơi mai thành nỗi nhớ
Mai em về mang Đà Lạt về theo.
Đà Lạt, 20/6/1995
NGUYỄN BÍNH HỒNG CẦU
Khao khát mặt trời
Đêm dát mỏng
ngôi sao xanh tiềm thức
lạc tiếng gà khuya
trăng cuối mùa run rẩy
giọt bình minh cày vỡ luống đêm
Ai tính được vòng quay định số
thân phận khóc cười sấp ngửa bàn chân
cõng nẻo đời băng qua miền cát bụi
nhọc nhằn tay trắng phận người trôi
Dòng áo cơm phập phù danh lợi
rác rưởi lương tâm bóc mùi trọc phú
Phật ở trên cao Chúa ngự ngôi trời
mặc kiếp người lắt lẻo tử sinh.
Đêm dát mỏng
ngôi sao xanh tiềm thức
vỡ vạt niềm tin
khao khát
mặt trời.
LÊ THỊ KIM
Nhánh hồng leo
Sáng sớm nay mình ngắt một nhánh hồng
Dành tặng bạn nhân ngày sinh nhật
Nhánh hồng leo thơm mùi sữa mật
Vài giọt sương còn đọng long lanh
Dành tặng bạn nhân ngày sinh nhật
Nhánh hồng leo thơm mùi sữa mật
Vài giọt sương còn đọng long lanh
Chợt… thoảng qua như cơn lốc bụi mù
Mình gặp bạn giữa đường đông đúc
Bạn kể mình nghe về những ngày tủi cực
Con trẻ thích trái banh tròn bạn chẳng dám mua
Vì phải nghĩ đến bữa ăn trưa
Trái banh tròn bằng hai ôm rau muống…
Mình gặp bạn giữa đường đông đúc
Bạn kể mình nghe về những ngày tủi cực
Con trẻ thích trái banh tròn bạn chẳng dám mua
Vì phải nghĩ đến bữa ăn trưa
Trái banh tròn bằng hai ôm rau muống…
***
Vội lên xe phóng mau… Vội lên xe phóng mau
Đến mừng sinh nhật bạn với trái banh trong giỏ xách
Cửa mở ra - Cửa mở ra - cháu bé cười tí tách
Ôm trái banh - mẹ cháu mới mua rồi
Vội lên xe phóng mau… Vội lên xe phóng mau
Đến mừng sinh nhật bạn với trái banh trong giỏ xách
Cửa mở ra - Cửa mở ra - cháu bé cười tí tách
Ôm trái banh - mẹ cháu mới mua rồi
Ôi, trước mắt mình hình dáng bạn lung linh
Thứ tia sáng đói nghèo không thể cướp
Bởi… Bởi mộng mơ bao giờ cũng cần cho đời sống thực
Trái banh tròn - chính là bữa cơm ngon
Thứ tia sáng đói nghèo không thể cướp
Bởi… Bởi mộng mơ bao giờ cũng cần cho đời sống thực
Trái banh tròn - chính là bữa cơm ngon
Mình chỉ muốn ôm bạn vào lòng và hôn
Cô bé mười tám tuổi với nhánh hồng leo bên cửa sổ
Vội đặt thêm một trái banh tròn trên vòng tay bé nhỏ
Còn mẹ nó thì đây - Còn mẹ nó thì đây…
Cô bé mười tám tuổi với nhánh hồng leo bên cửa sổ
Vội đặt thêm một trái banh tròn trên vòng tay bé nhỏ
Còn mẹ nó thì đây - Còn mẹ nó thì đây…
Nhánh hồng thơm
Trong ngực trái mình
Trong ngực trái mình
THU NGUYỆT
Mẹ trẻ
Ngày mẹ mất bông cà na rụng trắng
Hoa như mưa nhòe nhoẹt rối tơi bời
Trong nắm đất con lấp từ biệt mẹ
Có rất nhiều những cánh hoa rơi.
Hoa cũng như đời mẹ, mẹ ơi!
Nở lặng lẽ và rơi lặng lẽ
Cô đơn nào hơn những người mẹ trẻ
Con chưa đủ lớn khôn để chia sẻ vui buồn.
Giọng ru buồn len lén hoàng hôn
Ba mươi năm sau đời con mới hiểu
Nỗi cô đơn mẹ âm thầm gánh chịu
Nhiều như bông cỏ dại quê mình.
Giờ con cười bên những đứa con xinh
Nghe nước mắt chảy vào trong lặng lẽ
Bông cà na vẫn trắng tinh như thế
Nỗi cô đơn vùi xuống đất muôn đời.
Ngắm con khờ con thầm gọi mẹ ơi
Mưa tí tách ngoài thềm như tiếng vọng
Nhìn lên vách con khóc cùng với bóng
Mẹ bây giờ mới hiểu mẹ ngày xưa.
Hoa như mưa nhòe nhoẹt rối tơi bời
Trong nắm đất con lấp từ biệt mẹ
Có rất nhiều những cánh hoa rơi.
Hoa cũng như đời mẹ, mẹ ơi!
Nở lặng lẽ và rơi lặng lẽ
Cô đơn nào hơn những người mẹ trẻ
Con chưa đủ lớn khôn để chia sẻ vui buồn.
Giọng ru buồn len lén hoàng hôn
Ba mươi năm sau đời con mới hiểu
Nỗi cô đơn mẹ âm thầm gánh chịu
Nhiều như bông cỏ dại quê mình.
Giờ con cười bên những đứa con xinh
Nghe nước mắt chảy vào trong lặng lẽ
Bông cà na vẫn trắng tinh như thế
Nỗi cô đơn vùi xuống đất muôn đời.
Ngắm con khờ con thầm gọi mẹ ơi
Mưa tí tách ngoài thềm như tiếng vọng
Nhìn lên vách con khóc cùng với bóng
Mẹ bây giờ mới hiểu mẹ ngày xưa.
HUỆ TRIỆU
Tháng Ba
Bến quê thổn thức giấc quê
Hoa xoan nghẹn cả lối về… tháng Ba
Đầu sông, ngồng cải mưa hoa
Cuối sông, nắng thắp la đà mặt sông
Tuổi thơ ngầy ngật gió đồng
Củ khoai mọc cả cầu vồng trong mơ
Bến xưa tóp bụng con đò
Chị ngồi giặt áo cá cờ cọ chân
Gió xuân đã gọi mưa xuân
Bến nghiêng bóng mẹ đãi đần phù sa
Đãi cho mưa nắng thuận hòa
Đãi cho xơ mướp dây cà nương nhau
Tôi rời quê ngoại đã lâu
Gặp bao bến lạ sông sâu. Ngậm ngùi
Thời gian tuổi chị sóng vùi
Bến quê hồn mẹ phảng mùi rạ rơm
Tôi và kí ức rưng thơm
Chan sông vào cả chén cơm xứ người !
Tháng 11/2011
TRÚC THUYÊN
Dấu xuân
Mùa xuân đi qua cỏ
Cỏ lên che dấu xuân - lấp
Cỏ xanh tưởng mình tự có
Cỏ lên che dấu xuân - lấp
Cỏ xanh tưởng mình tự có
Mùa xuân đi qua hoa
Hoa nở che dấu xuân - mất
Hoa tưởng mình nở ra mình
Hoa nở che dấu xuân - mất
Hoa tưởng mình nở ra mình
Mùa xuân đi qua em
Tuổi dậy thì dấu xuân - khuất
Em lóng lánh... em đâu biết
Tuổi dậy thì dấu xuân - khuất
Em lóng lánh... em đâu biết
Anh của em ơi
Đừng như cỏ
Đừng như hoa
Đừng như em...
Đừng như cỏ
Đừng như hoa
Đừng như em...
TRẦN MAI HƯỜNG
Đợi quên
Không phải em đùa đâu. Nỗi nhớ là thật. Đêm dài lắm chỉ một em thức trắng. Ước một ngày ra khỏi nỗi nhớ anh.
Đúng hay sai? em vẫn tự hỏi mình. Trò
chơi ú òa em đã trốn biệt rồi lại tự mình khai ra chỗ nấp. Trò chơi em
kiêu hãnh thách thức anh rồi thua cuộc. Trả giá là đây từng giọt nước
mắt lặng thầm.
Em đã vẽ họa đồ sẵn cho trái tim mình,
tránh xa anh bằng những lối đi vòng. Nhưng lô cốt tình yêu anh âm thầm
đặt móng. Những lô cốt trải dọc bờ yêu ấy. Găm vào em định vị nhớ
thương rồi.
Cũng đành niêm phong lại nỗi nhớ ơi.
Thêm lần nữa em khép lòng ngơ ngác. Lại tay mình lau cho mình nước mắt.
Tri kỷ ơi vẫn xa lắc biệt mù.
Em - một mình vọng nguyện với thơ. Lúc
đời mỏi lang thang vào email, tin nhắn. Nhốt chặt anh vào bến bờ vô
định. Đợi một ngày mình quên...
NGÔ THỊ HẠNH
Giới hạn của người nữ
Tôi khát khao và đau ở đó
tôi lao đao và buồn ở đó
đã đến lúc gội đầu
nhưng lười nhác mỏng manh
giấc ngủ tỉnh như sáo
trời vào nỗi bình minh…
Giới hạn của người nữ
rắc rối do mình tạo ra
tự tha hóa rồi gông cùm mình
thình lình - nên chẳng thể tự do
chẳng thể nào mềm như cỏ…
Đêm nỏ thấy mây trời
tôi vời mình hời hợt
bày đặt ngồi đợi bình minh
khi bình minh đến
không biết sẽ làm gì…
Giới hạn của người nữ
vẫn thường tình: làm mình làm mẹ
rồi có lẽ mới làm những điều đàn ông có thể làm
đàn ông - giới hạn của họ là gì?
chưa biết
chỉ chắc rằng họ biết họ sẽ làm gì khi bình minh
Làm mẹ làm mình
thuận tình tạo hóa
biết máu vẫn tanh biết thân ổ bệnh
vẫn sa vào những hờn ghen nhỏ nhặt tầm thường
vẫn loanh quanh
trong nỗi buồn người nữ
vậy đâu sẽ là lối thoát lúc bình minh?
Mùng 1 tết Xuân Quý Tỵ
Nguồn : VanVN.net
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét