Thứ Ba, 24 tháng 12, 2013

Hết mình!

23 Tháng 12 2013 lúc 20:35
Hôm nay, 23/12, có một buổi gọi là tưởng niệm nhà thơ Hoàng Trúc Ly do anh Mặc Tuyền và các anh chị thân quen khởi xướng tại quán Sống Chậm của Lynh Bacardi. Nhà thơ Hoàng Trúc Ly mất đã 30 năm, thơ anh hay, nổi tiếng ở miền Nam trước đây nhưng cho đến bây giờ những người dù có làm thơ sống ở phía Bắc không biết anh là ai, tệ hơn, thế hệ sau này, những người sinh sau năm 1975 tại miền Nam, cũng không biết anh là ai!

"Ghi chú" này không nói về thơ Hoàng Trúc Ly, cũng không nói về buổi gặp gỡ cực kỳ vui vẻ với rượu, tiếng đàn, giọng ca... sáng nay, mà nói về một khía cạnh khác là tình người, tình bạn bè văn nghệ của một nhân vật liên quan là anh Mặc Tuyền, dù anh cũng nói rằng "thôi, mày (là tui) đừng có nói gì...".

Không phải là "kỷ niệm 30 năm ngày mất" nhà thơ Hoàng Trúc Ly mà anh Mặc Tuyền mới "tưởng niệm" mà rất nhiều năm gần đây, vào ngày 23/12 anh đều có tổ chức tại những nơi khác nhau. Anh (MT) nói với tôi: Tao làm vì tao nhớ ổng!". Ừ, đơn giản là vậy, nhưng sống để được một người luôn nhớ đến mình khi đã chết đi, và người còn sống vẫn nhớ người "đàn anh", bạn... đã mất từ rất lâu, không phải là dễ.

Tôi biết anh Mặc Tuyền đã lâu, khi còn sống ở miền Tây, anh sống theo kiểu "tài tử Nam bộ" đúng nghĩa, sống luôn "hết mình" bất chấp điều tiếng. Kỷ niệm đầu tiên khi tôi gặp anh cũng là chuyện hết mình vì bạn. Tôi nhớ lúc đó là năm 1991, anh em văn nghệ đều nghèo túng. Khi đó xuất bản vừa được "cởi trói", tôi cũng viết lách chút đỉnh và in vài ba cái truyện ngắn đầu tiên trên các tờ văn nghệ địa phương, nghĩa là hoàn toàn vô danh tiểu tốt. Một hôm nhà thơ Phù Sa Lộc nói với tôi là viết đại vài cuốn tiểu thuyết dạng diễm tình, bán rất dễ. Vậy là tôi ngồi vào máy chữ, gõ liên tục hai tháng thì được 1 cuốn 2 tập, toàn chuyện yêu đương tầm xàm, tay ba tay tư... Phù Sa Lộc hăm hở dẫn tôi lên nhà một "đầu nậu" ở Long an bán sách, thế nhưng... không có tiền, đầu nậu hẹn sẽ... trả sau.

Chúng tôi chỉ còn đủ ... tiền xe về Cần Thơ. Phù Sa Lộc nói: Thôi, ở lại đây vài bữa, vô nhà Mặc Tuyền chơi! Chúng tôi tìm đến nhà anh. Một căn nhà lá xập xệ, nền đất, chỉ có hai cha con và... con chó cái, anh nói nó vừa  nuôi con xong, chó con đã cho đi hết. Nhà nghèo, trống huơ trống hoác. Mới gặp tôi lần đầu nhưng anh niềm nỡ như gặp thằng em. Lúc đó khoảng 2g trưa, anh cho chúng tôi ăn bằng... mì gói, loại bao giấy, rồi dặn: Nằm ngủ đi (hic, chỉ có 1 cái giường sắt nhỏ tí), tao đi lát về! Anh bỏ khách ở nhà với đứa con chừng 13 tuổi, đi đến năm giờ chiều mới về, vừa bước vô cửa đã hối: Mặc đồ vô! Đi nhậu, đi nhậu! Hơi ngạc nhiên nhưng chúng tôi cũng theo anh ra đầu ngõ đón xe lôi đến 1 quán nhậu. Tại đây anh nói: Mày thích gì kêu nha, thoải mái nha! Hơi ngạc nhiên nhưng tôi cũng không nghĩ ngợi gì. Chúng tôi ăn nhậu no say. Khi gần về, tôi có chút tò mò, nên khi đi toilet ghé tai hỏi ông chủ quán, cũng là người thích dân văn nghệ: Bộ ông anh của em... thiếu nợ anh độ nhậu bao bạn bè này hả? Ông chủ cười khà khà: Không, không nợ. Ổng đổi con chó cho bữa nay!

Bàng hoàng! Và đúng vậy, khi chúng tôi trở về, con chó khá lớn nhà anh nuôi đã không còn chạy ra mừng chủ!

NGUYỄN ĐÌNH BỔN
từ Facebook

Không có nhận xét nào: