1.181 - Brian Cleaver
CỰU BINH ÚC ĐI TÌM HÀI CỐT BỘ ĐỘI
Cựu binh Uc về hưu. Sống ở Uc (2012).
Năm 1968 là
lính viễn chinh Uc đóng quân ở Bình Dương sau một trận đụng độ với bộ đội VN đã
tận mắt chứng kiến 42 thi hài quân địch để lại sau đó được đơn vị Uc chôn dưới
một hố bom trong địa phận xã Bình Mỹ.
Sau đó theo
quân Uc rút về nước.
Đến năm 2002 cùng đồng đội John Bryant trở lại địa
điểm cũ với mục đích truy tìm ngôi mộ bộ đội tập thể đó để tìm cách báo lại cho
thân nhân của họ biết. Tự bỏ tiền túi trang trải mọi chi phí, có được các đồng
đội cũ hỗ trợ chút ít.
Nhưng dù mang theo các tư liệu ghi chép còn lại (có
cả ảnh chụp hồi đó nữa) nhưng qua 10 năm đã 8 lần đến Bình Dương vẫn chưa tìm
được tung tích nấm mồ đó do thời gian qua khung cảnh nơi đây thay đổi quá
nhiều. Đã tiến hành đào xới 5 hecta trong khu vực song ngẫu nhiên chỉ khai quật
được một nấm mộ bộ đội thì lại không thuôc số 42 người kia.
Thay vào đó nhờ sự hợp tác của địa phương và đơn vị
quân đội phụ trách công tác liệt sĩ đã tìm ra được thân nhân của 33 bộ đội
trong số người tử trận.
Công việc tìm kiếm đến nay vẫn còn tiếp tục với 2 cựu
binh nước ngoài vì “Nếu tôi là một trong những người lính mất tích đó thì tôi
cũng hy vọng có ai đó sẽ tìm kiếm hài cốt mình. Việc tôi làm sẽ giúp những
người đã hy sinh có thể sống một đời sống khác ở đó họ được sống trong hòa bình
chứ không phải sống với súng đạn và mồ chôn tập thể.”
1.182 - Hạ Đình Nguyên
TÙ 2 CHẾ ĐỘ
Doanh nhân sinh khoảng 1948. Sống ở TPHCM
(2012).
Thời chống
Mỹ là sinh viên ĐH Văn khoa Sài Gòn khoa Triết tham gia phong trào sinh viên
học sinh xuống đường biểu tình phản đối chế độ Thiệu – Kỳ theo Mỹ, được cử giữ
chức Chủ tịch Ủy ban Tranh đấu của sinh viên Sài Gòn. Vì vậy nhiều lần bị cảnh
sát bắt giam.
Từ đó sau
1975 làm việc trong Thành đoàn TPHCM rồi được chuyển công tác qua làm phó giám
đốc một công ty đầu tư thương mại khi Miền Nam bắt đầu chuyển đổi cơ chế kinh
tế đổi mới làm ăn thoáng hơn.
Nhưng không hiểu vì lý do gì một thời gian sau lại…
bị bắt đưa ra tòa lãnh án tù vì tội kinh doanh phạm luật bất hợp pháp! Có dư
luận cho đó là vì cung cách làm ăn “xé rào” kiểu mới của Miền Nam chưa được
Miền Bắc chấp nhận hoàn toàn nên dựa vào cơ chế cũ để kết án! Đồng thời cũng có
ý kiến do mâu thuẫn nội bộ trong cơ quan đấu đá lẫn nhau (?).
Sau khi ở
tù về vẫn được Thành đoàn chiếu cố đưa đi làm giám đốc một trung tâm cai nghiện
thanh thiếu niên. Từ đó có kinh nghiệm tách ra lập công ty tư nhân chuyên làm
việc này gặp thời sống khỏe.
Song song
đó rất hăng hái cổ vũ việc xuống đường phản đối Trung Quốc âm mưu xâm lấn VN
giống như thời Mỹ – Ngụy đi biểu tình chống Mỹ. Nhưng bây giờ thời thế đã đổi
khác rồi, chuyện đó lại bị chính quyền hiện hành… không cho phép!
1.183 - Mã Tuyên
TỘI CHÍNH TRỊ HỌA VÔ ĐƠN CHÍ KÉO DÀI
Doanh nhân gốc Hoa sống ở Sài Gòn – Mất
1994 tại TPHCM.
Đây chính là
ân nhân của anh em cố Tổng thống Ngô Đình Diệm trong cuộc đảo chính năm 1963
dẫn đến cái chết thảm của 2 anh em nhà họ Ngô.
Nguyên là
một cộng tác viên đắc lực của Cố vấn Ngô Đình Nhu em tổng thống. Có thông tin
nói nhà đương sự là nơi đuợc NĐ Nhu đặt làm trung tâm liên lạc với Mặt trận
Giải phóng Miền Nam chuẩn bị cho giải pháp khi cần có thể “bắt tay” hợp tác
nhằm thoát khỏi ảnh hưởng khống chế của Mỹ.
Trong biến
cố tướng Dương văn Minh cầm đầu phe đảo chính lật đổ NĐ Diệm năm 1963, anh em
tổng thống đã bí mật theo đường hầm thoát ra khỏi dinh Độc Lập đến tá túc tại
nhà Mã Tuyên một đêm để sáng hôm sau được đương sự cho tài xế lái xe đưa đến
điểm thương lượng với nhóm đảo chính (nhưng kết quả cả 2 anh em bị giết chết
tại chỗ kiểu “nhổ cỏ nhổ tận gốc” một cách dã man).
Từ đó đương
sự liên lụy bị phe đảo chính bắt giam 3 năm và tịch thu tài sản. Mãn hạn tù trở
về làm ăn bình thường như xưa.
Nhưng đến
khi Cách mạng vào lại bị bắt giữ 4 tháng rồi thả ra. Tuy nhiên tiếp đó bị… bắt
lại, lần này giam đến 4 năm ở nhà tù Chí Hòa, nhà cửa bị tịch thu hết.
Sau khi
được thả ra, năm 1983 cùng gia đình (3 vợ 13 con) được phép xuất cảnh trở về
quê quán định cư ở Đài Loan.
Dù vậy, năm
1992 lại quay lại Chợ Lớn sống nốt quảng đời còn lại với bạn bè cũ. Trước khi mất
còn căn dặn kỹ phải chôn trong khu nghĩa trang “Nhị tì Triều Châu” của người
Hoa ở Biên Hòa dể vĩnh viễn nằm lại trên mảnh đất quê hương thứ hai dù nơi đây
đã mấy lần đày đọa mình quá oan!
1.184 - Trần Thái Đỉnh
LÝ THUYẾT GIA TRIẾT HỌC HIỆN SINH
Giáo sư đại học sinh 1922 tại Hưng Yên –
Mất 2005 ở TPHCM (84 tuổi).
Xuất thân
tu sĩ Thiên Chúa giáo được Giáo hội cử đi du học Pháp từ năm 1953 về thần học
và triết học.
Nhưng khi
làm luận án tiến sĩ lại chọn đề tài về Phật giáo. Và tốt nghiệp tiến sĩ 1958 về
nước đi dạy triết học ở ĐH Đà Lạt, Huế và Sài Gòn lại trở thành người đầu tiên
truyền bá chủ nghĩa hiện sinh vào VN. Còn viết báo phổ biến tư tưởng này trên
tạp chí Bách Khoa ký Trần Hương Tử.
Từ giáo trình dạy đại học in thành nhiều sách giáo
khoa lẫn chuyên luận triết học phương Tây có giá trị tiên phong thời đó như các
cuốn về triết học hiện sinh, Descartes, Kant, cơ cấu luận…
Sau 1975 vẫn được giữ lại dạy đại học nhưng chuyển
qua môn Pháp văn.
Cởi áo dòng lấy vợ bán hàng tạp hóa, sinh được 3 con
trai (có con thứ ba đi tu). Còn làm thêm tham gia đánh đàn phong cầm ở nhà thờ
và dịch tài liệu đạo Thiên Chúa.
Mắc bệnh ung thư kéo dài 5 năm mới mất.
Một số tác phẩm đã được chế độ mới in lại từ năm 2006
như “Triết học Descartes”, “Triết học Kant”…
1.185 - Trần Thành Trai
CHUYÊN GIA MỔ TÁCH ĐÔI TRẺ SONG SINH
Bác sĩ sinh 1938 tại Tiền Giang. Sống ở
TPHCM (2012).
Thiếu tá
bác sĩ quân y VNCH sau Giải phóng đương nhiên đi cải tạo 3 năm.
Ra trại
cuối năm 1078 về lại TPHCM được nhận ngay vào làm bác sĩ khoa ngoại ở Bệnh viện
Nhi đồng 1. Từ đó gắn bó với bệnh viện, bệnh nhi dù trong thời điểm đó đang rộ
lên phong trào vượt biên trong đó bác sĩ chiếm số lượng đông trong giới trí
thức.
Đã có nhiều
thành tựu chuyên môn đáng kể trong việc điều trị bệnh nhi như về phương pháp
phẫu thuật chỉnh hình hở hàm ếch cho các em, đặc biệt về các ca mổ tách trẻ
sinh đôi qua các ca Song – Pha, Đào – Điệp, Việt – Đức (cùng mổ với bác sĩ Trần
Đông A cũng cựu sĩ quan quân y VNCH).
Được bầu
vào Quốc hội khóa 11.
Dù ở bất cứ
cương vị nào vẫn làm việc với tinh thần cống hiến khiêm tốn: “Tôi chỉ như một
ngôi sao vụt sáng trên bầu trời y học rồi chìm vào cái mênh mông của vũ trụ.
Tôi thấy thật thanh thản với chặng đường đã qua.”
1.186 - Trần Thị Bé
“ĐỜI CÁT”
Lao động nghèo khuyết tật sinh 1969 tại
Quảng Trị. Sống ở Quảng Trị (2012).
Cảnh trong phim (bên trái)
Khoe ảnh con nuôi
Năm 1972
chạy nạn chiến tranh vào trại tạm cư.
Một hôm cả gia đình đang ngồi ăn cơm bị một trái lựu
đạn ném vào nổ tung làm mẹ và 5 anh chị em chết tại chỗ, cha bị thương nặng.
Còn mình mới 3 tuổi bị cụt 2 chân.
Sau chiến
tranh cùng cha trở về nhà cũ ở thị trấn Đông Hà dựng lại mái nhà tranh rách nát
tá túc qua ngày giữa vùng đồi cát chập chùng xứ gió Lào nắng rát.
Học tiểu học được cha cõng đến trường, lớn lên nghỉ
học ở nhà tìm cách kiếm sống quá vất vả do làm gì hay đi đâu cũng chỉ nhờ 2 tay
lết đi. Nhiều khi quá chán nản muốn tự tử chết cho xong song lại thương cha già
nên thôi không đành: “Tôi tuổi con gà. Gà chỉ nhờ 2 chân để kiếm ăn, vậy mà con
gà tôi mất cả 2 chân!”
Năm 1990
lúc 18 tuổi được giúp đỡ lắp cho chân giả nhưng đi không quen mà còn dễ gây đau
nhức (do một số mảnh đạn vẫn còn nằm sâu trong vết thương) nên vẫn thường lết
đi như cũ nhanh và thuận tiện hơn.
Năm 1992 bố
đi lấy vợ khác nên chỉ còn lại một mình tự lo liệu mọi việc.
Đến năm 1994 được một nhà từ thiện người Bỉ đưa đi
mổ, gắp hết các mảnh đạn ra rồi lắp cho chân giả khác loại tốt hơn. Tuy vậy vẫn
đi đứng nặng nề, chậm chạp.
Sống bằng nghề khập khiễng đi bán gia vị ở chợ ngày
no ngày đói thất thường,
Ngẫu nhiên năm 1999 đạo diễn Nguyễn Thanh Vân từ Hà
Nội về nơi đây quay bộ phim truyện nhựa “Đời cát” (kịch bản Hữu Phương – Nguyễn
Quang Lập, diễn viên Công Ninh, Mai Hoa) về đề tài thời hậu chiến xảy ra trên
vùng đất này trong đó có một nữ nhân vật… giống hệt đương sự cũng cụt 2 chân
sống đời nghèo khổ cô đơn giữa trũng cát bao la mịt mù. Gặp được nhân vật đó
ngoài đời quá tốt, thế là bản thân trở thành… diễn viên điện ảnh bất đắc dĩ,
được mời vào đóng vai y như cuộc đời thực của mình!
Chỉ năm sau phim đoạt Giải thưởng Điện ảnh VN 2001.
Nhờ đó được nhiều người biết đến, cảm thương số phận
bất hạnh hẩm hiu nên góp sức giúp đỡ cho cuộc sống dễ thở hơn. Còn được tổ chức
từ thiện quốc tế hỗ trợ người khuyết tật cho đi một chuyến tham quan nước ngoài
đến Luxembourg.
Nhưng qua “kinh nghiệm” đóng phim rút ra bài học quý
báu nhất từ đó đã nảy ra ao ước như nhân vật nữ trong phim là có… một đứa con
để an ủi tuổi già. Thế là quyết tâm xin một đưa con nuôi: “Cần nhất là một đứa
con để trông cậy lúc tuổi già và đó cũng là nghị lực giúp tôi sống”.
Đứa con gái đặt tên là Phong An nghĩa là cầu cho
“ngọn gió an bình” thổi đến đời con thay vì bao phong ba bão táp đã quất vào
đời mẹ.
Rồi xin thêm một đứa con trai nữa cho “đủ nếp đủ tẻ”
với niềm hy vọng: “Đời con sẽ không là đời cát, lăn lóc qua gió bụi trần ai như
mẹ.”
Để nuôi con, mở quán bán nước. Từ đó niềm vui sống
được nâng lên, còn tích cực tham gia thi đấu thể thao người khuyết tật giành
được nhiều huy chương đua xe lăn, ném lao, ném đĩa, đẩy tạ…
1.187 - Trần Thị Cẩm Giang
MÁI ẤM THIỆN DUYÊN
Cán bộ về hưu sinh 1938 tại Sài Gòn. Sống
ở TPHCM (2012).
Sinh ra
trên đất Củ Chi vách thép thành đồng nên từ năm 14 tuổi đã tham gia họat động
Cộng sản, làm giao liên, thanh vận rồi Hoa vận. Đã mấy lần bị địch bắt giam tra
tấn vẫn giữ được ý chí kiên cường không khai báo.
Sau ngày
Giải phóng, được cho đi học rồi về làm cán bộ phường.
Thời gian này có dịp chứng kiến thảm cảnh nhiều em bé
mồ côi chịu di chứng CĐDC quá tội nghiệp nên mới nhận vài em về nhà nuôi. Không
ngờ nuôi trẻ rất “mát tay” nên được nhiều gia đình quen biết có con mắc bệnh
tương tự tỏ ý muốn nhờ nuôi giùm.
Nhưng phải chờ đến lúc về hưu mới có thì giờ làm
chuyện này. Khi đó liền quyết đinh bán căn nhà được cấp ở thành phố lấy tiền về
quê Củ Chi xây một khu nhà trên đất hương hỏa biến nó thành một cơ sở chuyên
nuôi trẻ em nhiễm CĐDC, khuyết tật, bại não, tâm thần đặt tên là “Mái ấm Thiện
Duyên”. Bà con đều kính phục gọi là “Má Mười”.
Đến năm 2007 nơi đây đã có hơn 120 em như vậy được Má
Mười nuôi dưỡng. Để có tiền lo cho các cháu, má phải làm thêm tương hột, muối
tiêu đem đi bỏ mối đồng thời còn nuôi heo gà, trồng nấm bào ngư đem ra chợ bán.
Được cái là nhiều mạnh thường quân khắp nơi nghe
tiếng đã tìm đến ủng hộ, giúp đỡ một tay…
1.188 - Trần Thị Hiền
“HIỀN 58”
Lao động nghèo sinh tại Thừa Thiên – Huế.
Sống ở Thừa Thiên – Huế (2011).
Lúc 15 tuổi
đã đi du kích đánh Mỹ rồi chuyển qua bộ đội trên chiến trường Bình Trị Thiên.
Năm 1973
trong khi làm công tác vận chuyển lương thực đã bị trúng bom bi máy bay Mỹ thả.
Bị vùi xuống hố đất, đồng đội tưởng chết rồi may mà còn nòng súng nhô lên khỏi
mặt đất có người nhìn thấy mới đào đất lên cứu sống kịp thời.
Nhưng đưa
vào bệnh viện chỉ cứu chữa tạm chứ không có đủ phương tiện để mổ lấy hết vô số
mảnh bom còn nằm sâu trong cơ thể. Tính ra còn đến… 58 mảnh bom như vậy, nguy
hiểm nhất là 2 mảnh ghim trong phổi, 2 mảnh chui vào tâm mạc tim và 11 mảnh
khác rải rác trong đầu.
Sau chiến
tranh, xuất ngũ thương binh nặng về làng (thị xã Hương Trà) lấy chồng là bộ đội
trinh sát mất sức sinh được 6 con. Cả nhà sống bám vào một sào ruộng mà tiền
trợ cấp chẳng bao nhiêu không kham nổi cơn lốc đời sống thời hậu chiến bao cấp
nên con cái đều mù chữ, nhà cửa rách nát xập xệ.
Đã vậy, bản
thân còn bị 58 mảnh bom “lưu tồn” hễ gặp trái gió trở trời là gây đau đớn toàn
thân, đầu óc nhức như búa bổ, muốn đi bệnh viện mổ gắp ra thì biết lấy đâu ra
tiền nộp viện phí? Bởi vậy đành chấp nhận sống chung với… mảnh bom Mỹ, từ đó
nổi danh là bà “Hiền 58”!
Chưa hết,
năm 2011 đứa con trai út bị phát hiện bệnh suy thận cấp, chở vào Huế chữa trị
chỉ còn cách đi chạy thận mỗi tuần 3 lần, mỗi lần tốn hơn 3 triệu đồng. Muốn
giải phẫu thì phải 300 triệu.
Chỉ lo tiền
chạy thận cho con còn không nổi, chạy đôn chạy đáo mượn nợ khắp nơi riết rồi
không ai dám cho vay nữa bởi biết lấy gì mà trả nổi. Đó là món nợ kéo dài lây
lất từ thời chiến tranh qua đến thời hậu chiến mà ít ai có thể trả nổi.
1.189 - Trần Thị Thuấn
30 NĂM GẶP LẠI CHỒNG SỐNG CŨNG NHƯ CHẾT
Cán bộ về hưu sinh 1931 tại Quảng Ngãi.
Sống ở TPHCM (2007).
Tham gia
Cách mạng từ thời chống Pháp.
Năm 1947
lập gia đình với một bộ đội cùng quê. Đến đầu năm 1948 chồng nhận nhiệm vụ qua
chiến trường Lào rồi từ đó mất liên lạc luôn.
Sau 1954
vẫn còn ở quê Quảng Ngãi tiếp tục hoạt động quân báo cho Cộng sản, nuôi giấu
cán bộ trong vùng địch. Đến 1965 được lệnh mở rộng mạng lưới hoạt động nằm
vùng, làm giao liên qua tỉnh Quảng Nam.
Sau ngày
Giải phóng tiếp tục nhận nhiệm vụ mới ở quê nhà, hết lòng trông ngóng tin chồng
song vẫn không một tăm hơi.
Bất ngờ tháng 6.1976 mới được người báo tin cho biết
chồng đang bị thương nặng nằm viện quân y tại TPHCM. Bấy giờ mới hay sau 1954
chồng được điều từ Lào về hoạt động trên Tây Nguyên rồi cuối năm 1968 về lại Hà
Nội, sau đó đưa lên Việt Bắc. Qua tháng 3.1975 được bổ sung vào chiến trường
Miền Nam nhưng trên đường tiến vào Sài Gòn xe gặp tai nạn khiến bị thương trầm
trọng đã đưa vào bệnh viện quân y.
Bản thân nghe tin như sét đánh ngang tai vội vào
TPHCM gặp lại chồng đang nằm viện trong tình trạng hôn mê bất tỉnh do bị chấn
thương sọ não quá nặng. Liền xin cơ quan cho chuyển công tác vào bệnh viện
trong này để tiện việc chăm sóc cho chồng.
Nhưng cả một năm dài chăm bệnh cho chồng mà chồng vẫn
không lai tỉnh, chỉ nằm liệt một chỗ nhìn vợ lặng lẽ mà không nói năng được
tiếng nào! Đúng một năm sau thì ra đi, không lời trăn trối từ giã.
Đã vậy không hiểu sao chồng không được làm thủ tục
chứng nhận liệt sĩ, không được hưởng bất cứ chính sách, chế độ nào qua hơn 31
năm nay. Có lẽ vào thời điểm giờ chót cuộc chiến tranh, ông đã bị “bỏ quên” bên
lề lịch sử (đồng đội chỉ kịp đưa vào viện rồi phải nhanh chân theo đoàn quân
tiến vào Sài Gòn)!
Nỗi buồn mất chồng còn cộng thêm nỗi buồn thế sự càng
chất nặng trên đôi vai còm cõi của người vợ già đã bỏ cả gần hết cuộc đời cống
hiến cho lý tưởng.
1.190 - Trần Tôn Trung Sơn
NGƯỜI KHÔNG TAY
HỌC HỌC VIỆN CÔNG NGHỆ MIT
Sinh viên sinh 1991 tại Quảng Trị. Du học
Mỹ (2009).
Sinh ra bên dòng Bến Hải, được cha đặt tên Trung
Sơn để ghi nhớ tên xã quê hương thuộc huyện Gio Linh.
Cha là bộ đội trên chiến trường Lào bị nhiễm CĐDC nên
khi con mới ra đời đã chịu cảnh khuyết tật nặng gần như không có 2 cánh tay:
Cánh tay trái chỉ có mỗi… bàn tay lại… mọc sát nách, còn cánh tay phải chỉ ngắn
đến khuỷu tay với bàn tay chỉ có 2 ngón tay.
Vì thế năm
1992 cha mẹ phải xin đưa vào Làng Từ Dũ ở TPHCM chuyên nuôi dưỡng trẻ em nạn
nhân CĐDC. Còn cha mẹ ra ngoài đi làm thuê, tối ngủ công viên để còn có điều
kiện thỉnh thoảng đi thăm con.
Dù vậy vẫn
nỗ lực học hành rất giỏi. Lớp 5 là học sinh giỏi toàn thành môn toán và tiếng
Việt, thi vào trường THPT ở quận Tân Bình đậu thủ khoa, lên cấp trung học là
học sinh giỏi toán, văn, Anh văn. Còn học cả võ taekwondo đạt đai nhất đẳng.
Vào đại học
ngành công nghệ thông tin TPHCM vừa đi học vừa làm công ty phần mềm.
Năm 2009
được học bổng đi học Học viện Công nghệ MIT nổi tiếng ở Mỹ chuyên ngành trí tuệ
nhân tạo là ngành tiên tiến hiện đại nhất mà VN còn hiếm chuyên viên. Hy vọng
trí tuệ nhân tạo sẽ thay cho 2 cánh tay mất mát.
(Còn tiếp)
(Còn tiếp)
https://sites.google.com/site/vanvietloc4/home/ho-so-hau-chien/hosohauchienky118
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét