Chủ Nhật, 22 tháng 7, 2012

Thơ Cao Thoại Châu



Mơ thấy bờ tre quê hương

Thương như vét cạn trái tim này
Bờ tre ông nội trồng ngày mới lớn
Đôi chân trần và cái mai cái cuốc
Dựng vòng thành bọc lấy cháu con

Ngăn tai họa những ngày bão biển
Ngăn gió mùa đông bắc lúc vào đông
Ông chỉ muốn con cháu mình được ấm
Không đứa nào lạnh kiếp lưu vong

Bờ tre ấy những trưa hè kẽo kẹt
Là lời ru truyền kiếp muôn đời sau
Là phên liếp che những đời kế tiếp
Giữ niềm vui ngăn chặn thương đau

Hóa thành lũy bao mùa chống giặc
Kẻ cướp về đốt rụi bờ tre
Bốn ngàn năm bao lần hong nước mắt
Lửa tre soi rõ mặt quân thù

Con cháu sống không còn tre của nội
Không lời ru kẽo kẹt đêm hè
Cái lạnh cứ tràn về mặc sức
Lũy tre buồn hiu quạnh phương xa

Thành một lũ lưu vong hết cả
Trăng thị thành trăng của người ta
Ánh trăng mượn có bao giờ đẹp thế
Lung linh soi tre trúc quê nhà
14-7-2012

Không có nhận xét nào: