Thứ Sáu, 27 tháng 7, 2012

Thơ Nguyễn Lương Vỵ

Gửi vu vơ
I.
Mần bài thơ gửi vu vơ
Tặng những ai trong mịt mờ
Lô xô sóng xô ghềnh đá
Vi vu gió thổi bụi bờ
Âm tro bay chờ nhau nhé
Sắc chiều phai nhắn bậu nờ
Lão trời già cứ ấm ớ
Sống hò lơ chết hò lờ…

II.
Chết hò lờ ơ rỗng không
Mà sao ướt hết mênh mông
Cỏ nội chìm sương tưởng nhớ
Bến ngoài lắng gió ngóng trông
Cúi nhặt bóng ai lá rụng
Ngước ôm dáng bậu mây lồng
Mắt chữ lim dim chìm khuất
Ruột gan vũ trụ quá nồng…
III.
Mần bài thơ gửi ngẫu nhiên
Ý thơm rướm máu lam điền
Ta gọi người mưa cửa mộ
Người gọi ta nắng cỏ biền
Lanh canh hòn than ríu lửa
Leng keng viên cuội tham thiền
Rờ sau ót hú một tiếng
Ngẫu nhiên hay là tất nhiên?!…
IV.
Nhiều khi chẳng cần hỏi nữa
Đợi thơ về mần thả cửa
Mửa mật trào máu lắm phen
Sống ngất chết ngây nhiều bữa
Ý có thiêng thì cứ nhen
Chữ có linh thì cứ cựa
Tim ta bắt nhịp môi đèn
Bàn phím gõ ngàn ô lửa…
V.
Mần bài thơ gửi vu vơ
Tặng những ai trong phút giờ
Vẫy bàn tay chào một bận
Hất mái tóc bẩm đôi bờ
Bờ nào cũng đều lận đận
Bến mô cũng rặt bơ thờ
Lão trời già cứ giả dại
Bày trò sống chết con…cờ!!!…
VI.
Con cờ cái lờ thiện tai
Cơn điên vũ trụ rống dài
Một hai ba ồ động cỡn
Bốn năm sáu ố mãn khai
Xương núi người ma dấm dớ
Máu sông ngợm quỷ dông dài
Trọn đời ta ngồi đấm ngực
Thiện tai thiện tai thiện tai!!!…
VII.
Mần bài thơ gửi tất nhiên
Tặng ngẫu nhiên một tiếng kèn
Một âm xanh trên nẻo lạ
Một nét huyền giữa lối quen
Gãi đầu bứt sợi tóc bạc
Xoa tay vén liếp đêm đen
Bóng người ngã trên ghềnh đá
Tất nhiên hay là ngẫu nhiên?!…
09.2011

Gửi bóng hình
I.
Mần thơ trao gửi bóng hình
Chữ hồn nhiên khóc lung linh
Bóng ơi sao mà cũ rích
Hình ơi sao mà mới tinh
Nụ tầm xuân trời chuyển dạ
Giọt đàn thu đất trở mình
Tìm nhau đỏ con mắt đá
Âm khuya gót máu lặng thinh…
II.
Âm khuya gót máu chiêu hoa
Piano Sonata!!!
Giọt mưa trăng bông khế rụng
Trận gió trời bóng nhện sa
Lẩm nhẩm đôi câu vừa tỏ
Lầm bầm vài ý mới ra
Chờ nhau vắng chìm tâm sự
Âm rền buốt hết xương da…
III.
Âm rền tóc dựng vĩ thanh
Beethoven Beethoven!!!
Giao hưởng thương đời mệnh bạc
Hòa âm xót kẻ đầu xanh
Trời chẳng nói đất chẳng nói
Sống cũng tanh chết cũng tanh
Thế kỷ buồn như chó ngáp
Liếm đuôi sủa gió bạo hành…
IV.
Gió bạo hành mây bạo liệt
Bờm rung thống thiết giang đầu
Bóng đi đâu dâu xanh ngất
Hình về đâu mây trắng phau
Chữ ứa cơn sầu cỏ mật
Thơ ghìm tiếng nấc vực sâu
Lời muốn tỏ mà quên mất
Tìm nhau chớp mắt đêm thâu…
V.
Mần thơ trao gửi bóng hình
Hài nhi khóc ré vô minh
Thưa tử cung bẩm cửa mộ
Xá sanh môn lạy cửa mình
Hươ hai tay tìm sau trước
Đạp hai chân khều tử sinh
Sớm mai chim chuyền bụi ớt
Bờ tre khóm trúc rung rinh…
VI.
Rung rinh lá động gió đưa
Vạt áo đường thu gọi mưa
Bóng ơi đừng tan chi vội
Hình ơi khoan biến nghe chưa
Câu hát nao lòng bến cũ
Nụ cười tươi máu hiên xưa
Chiều hôm chim kêu rát cổ
Rừng âm thổ huyết dâng mùa…
VII.
Rừng âm trổ lộc tuyết băng
Chữ hồn nhiên cất tiếng rằng:
Bóng huyễn mưa trăng khắc vợi
Hình hư gió ruộng cầm bằng
Thơ chắc gì đâu nghe thấu
Đời mong chi nữa nói năng
Bóng quên hình hình quên bóng
Cống xang hò xự xê xang…
10.2011

Gửi Quoảng Nôm
I.
Chưa mưa đất đõa thấm rồi
Chưa nhấp rượu đõa mềm môi
Câu hoát hay kinh thiệt hỉ
Bừa thơ lọa gướm rứa thôi
Đứa nồ ưng núa thì núa
Thèng mô thích cười thì cười
Núa cho hung cười cho sướng
Tồ lô thiên tẹc đõa đời…
II.
Đõa đời rồi cũng ngay đơ
Trời néng cực đất mệt khờ
Gứa méc tịt móa đỏ lưỡng
Trưa dị òm tưa đỏ lơ
Lồm cứa chi mô rứa hỉ
Hủa tựa sô reng ri nờ
Bóa lốp bá xồm giỡn miết
Boa nhe núa lứa ỡm ờ…
III.
Núa lứa ỡm ờ cho vui
Chồn lui chồn lủi chồn lùi
Đoàn bòa thì thích nấu nướng
Đoàn ông thì thích đông d[v]ui
Ngẫm nghĩ bốn lần bấn loạn
Cù cưa sáu mẹc hên xui
Bòn coa xứa lụm quên trớt
Côm lưa khổ tận vỗ đùi…
IV.
Vỗ đùi lồm một cứa trót
Rượu gộ ưa uống nấy rót
Mưa thúi đất chẻng roa reng
Lụt beng đồng thôi trớt huớt
Rứa đó biết lồm sô chừ
Ri nề chẻng núa chi được
Lủm một miếng lồm một ly
Ực một hơi nghe cứa ót…
V.
Đất Quoảng Nôm cổm thương nhiều
Chưa mưa đõa thấm… núa liều
Thương cho lắm rồi phọt phẹt
Nhớ cho hung rồi đẹt điều
Sân tâm hèn chi lứa dủm
Si tình nên phửa lộn lèo
Toang thương gió vùi mưa dập
Chiều chiều lựa nhớ chiều chiều…
VI.
Chiều mô rứa đó quê nhòa
Niên thiếu bây chừ trôi xoa
Cuống rốn còn rung đất mẹ
Mứa đầu vẫn rợp trời choa
Gụa mữa trên đường thiên lý
Kêu hùa giữa chốn người moa
Rứa đó hơn nửa thế kỷ
Sô còn khờ khộ rứa toa!!!…
VII.
Sô còn quay quét chiêm bô
Câu thơ ứa máu cứ trồ
Bông bụt đỏ lè trước ngõ
Hoa em tréng hếu ngùa ô
Rứa đó ngó hùa rứa đó
Lồm sô dòm miết lồm sô
Bây chừ vẫn còn ú ớ
Tiếc hùa một giấc chiêm bô…
10.2011
Chú thích: Bài thơ nầy, lấy hứng từ hai câu ca dao:“Đất Quảng Nam chưa mưa đã thấm/Rượu hồng đào chưa nhấm đã say…” Toàn bộ bài thơ được viết theo âm, giọng Quảng Nam (âm, giọng nầy, người viết đã ngấm sâu trong xương tủy, dù đã xa quê từ buổi thiếu thời,) để riêng kính tặng người xứ Quảng Nam, xem như ân tình sâu nặng của tác giả đối với nơi chôn nhau cắt rốn của mình.
Ở đây xin phép không chú giải âm, giọng Quảng Nam để đối chiếu với âm, giọng Việt Nam chuẩn. Bạn đọc nào không phải là người xứ Quảng Nam thử tự “dịch” bài thơ nầy sang âm, giọng Việt Nam chuẩn thử xem! Nếu “dịch” không được thì nhờ người xứ Quảng Nam “dịch” giúp, sẽ có thêm hiểu biết, kinh nghiệm về âm, giọng của người Quảng Nam.
Ngoài ra, người xứ Quảng Nam còn có biệt tài nói lái thuộc hạng đệ nhất cao thủ Việt Nam. Nói lái là cách đảo chữ, đảo ngữ, đảo âm thành một nghĩa khác, thông thường là lắc léo những chữ, câu, tục mà thanh, có tính cách bông lơn, vui đùa mà thâm thúy, tạo ra những tràng cười sảng khoái, quên đi những cơ cực, nhọc nhằn trong cuộc sống đã vốn dĩ. Đảo chữ, đảo ngữ, đảo âm có khi phải “dịch” đến ba bốn lần mới ra nghĩa nói lái. Trong bài thơ nầy có 2 từ kép: Đông d[v]ui, nấu nướng, bạn thử “dịch” bốn lần bấn loạn thử xem?! Tất nhiên là “Vui thôi mà!” Như ý kiến của đại huynh Bùi Giáng.
Nguyễn Lương Vỵ

Trích lại từ sangtao.org

Không có nhận xét nào: