Thứ Ba, 10 tháng 7, 2012

Thơ Từ Hoài Tấn

Sinh nhật

Khúc một

Buổi sáng hót tiếng chim hương mật xanh
Dòng sữa của rừng thẳm
Trong hẻm cà phê những ngày chạy trốn
Em không lấp đầy những ngày trống rổng anh
Vẫn còn chút hoài nghi sự sống

Hy vọng này phút giây của sự thật
Cho ta những điều mới lạ hơn
Và trong lời kêu báo động của tình yêu
Cho ta những hồi chuông bất tận

Người phụ nữ có mái tóc bờm
Từ bên kia đại dương trở về
Hoa quả thơm trong gói giấy
Được xắt thành những mãnh vụn
Ngây thơ giữa mồm miệng
Cùng một chút muối mặn và ớt đỏ
Bỗng ngọt ngào giọng nói
Trong buổi gặp lại sau nhiều năm

Buổi sinh nhật không có hoa
Có nắng và gió
Lều bạt giăng ra trong hẻm cà phê
Khoảng chừng mười người ngồi
Nhìn ngày và tháng bước đi ngoài đường
Thấy mình khóc cười ngất ngưỡng trong đó
Trong đó – những ngày sóng vỗ bạo cuồng ngoài biển Đông


Khúc hai

Một chút âm thầm vui trong những ngày mưa âm u
Ngồi dưới hiên quán cóc
Bao nhiêu buổi chiều qua đong đếm bằng những giọt
Những viên gạch lề đường cũng chịu buồn thôi
Khi heo hút mùa tàn phai

Chừng đó ly tách trong bữa tiệc đời
Những giọt rượu màu hổ phách óng ánh là tình chúng ta
Không muốn cạn
Sợ bay đi tình ta
Thời ngắn ngủi
Ném hết ly tách vào khoảng không
Không cần uống cạn
Vơi hay đầy hãy tự nó bay đi

Bao nhiêu lần tôi thèm trong một chút bỗng dưng
Cận kề niềm vô hạn
Trên chiếc xe buýt hai tầng tử sinh
Không có ga dừng bến trạm
Mải miết con đường hoan ca

Xin gửi lời chúc mừng
Sinh nhật vui vẻ nhất là sinh nhật chưa bao giờ có


10/7/2012


 
Tình yêu thời hèn nhát

Tôi không thể mở miệng nói yêu em vì tôi hèn
Tôi dửng dưng mọi sự
Tôi như cục đá bên đường
Bao giờ mới biết khóc
Cho sự khổ đau của mất mát và sự sĩ nhục của kẻ mạnh đối với kẻ yếu
Sự hà hiếp của kẻ lớn với kẻ nhỏ

Tôi không thể mở miệng nói yêu em vì tôi hèn
Tôi như cái cây bên vệ đường
Những nhánh vươn ra bị chặt cụt
Tôi như thân thể còi ốm trơ xương
Không sức sống


Tôi không thể mở miệng nói yêu em vì tôi hèn
Tôi như một mùi hương nhạt nhẽo
Chờ ngọn gió thổi bay đi
Biệt dạng và vô nghĩa
Không có sự nuối tiếc

Tôi không thể mở miệng nói yêu em vì tôi hèn
Đêm ngày cũng như nhau
Những lời đĩ thỏa
Của bọn hình nhân
Và bọn lợn lòi
Làm tôi tởm lợm

Tôi không thể mở miệng nói yêu em vì tôi hèn
Tôi đau âm thầm
Tôi đớn nghẹn
Và tôi câm
Giữa một thời sống bất động

Tôi không thể mở miệng nói yêu em vì tôi hèn
Bởi lời nói bay ra khỏi bờ môi
Sẽ là lời kết tội của bạo lực

TỪ HOÀI TẤN

Không có nhận xét nào: