Thứ Hai, 8 tháng 9, 2008

Những bài sáu tám (3)

KHI Ở NÚI VỀ ĐỒNG BẰNG

Về đây cõi quạnh hồn không
Que hương thắp với nỗi lòng tiếc thương
Trên vai dính bụi sa trường
Ngậm ngùi trông những phấn hương cuộc đời
Về đây câm bặt tiếng cười
Những con sóng biếc đã rời tuổi xuân
Ôi đường niên thiếu lầm than
So vai lệch với ngày mênh mang sầu
Về đây còn nỗi lo âu
Mai ta lại chiến trường sầu rã chân
Mai ta lại nhớ tình nhân
Những đêm núi trắng lệ dầm với sương
Mai ta …,thôi nghĩ thêm buồn


GIAO THỜI

Mái hiên động bóng trăng tà
Thư sinh ôm mớ sách và nghiên khô
Bút lông tuơ ngọn căm thù
Nương khuya nằm dáng nghìn thu cúi đầu
Mai chờ nhuộm lại tóc râu
Xuống đời chân thấp bạc mầu phù vân


HÃY CHO TÔI, RẤT NHIỀU LẦN

Hãy cho tôi tiếng âm thầm
Của nghìn năm nữa cung đàn hư không
Hãy cho tôi điệu muôn trùng
Của chìm khuất cõi mênh mông hận thù
Hãy cho tôi tới thiên thu
Của nhân gian đã mịt mù bể dâu
Hãy cho tôi khẽ nghiêng đầu
Chào thân thế mới thay mầu tử sinh


CHIỀU DỊU DÀNG

Chiều trên dốc núi người ngồi
Biển xưa vỗ dưới chân trời đá xanh
Trong môi êm giọt tan tành
Những ngày thu với muôn vàn lẻ loi

Chiều trong quán vắng người ngồi
Gió thiên sơ thổi xuống đời lạnh căm
Bỗng lòng heo hút trăm năm
Mưa chiêm bao dạt dào dâng nước về

Chiều hôn môi kẻ điên mê
Chiều bay lượn giữa người về hân hoan
Thôi em đừng nhớ trăng tàn
Yêu chiều, hãy hát lời vàng nhạc ru


MƯA THÁNG SÁU

Buồn tôi bước nhỏ qua đời
Cỏ lau xưa, hát xuống đồi lầm than
Chào em phơ phất bên ngàn
Mai chờ trăm nước dâng ngang rừng già
Bao giờ sương của bao la
Nở hoa dưới bóng trăng tà phù vân
Mưa qua, lòng mộng đêm gần
Có em một cõi, một lần hư không


TÌNH THÁNG BẨY

Anh chờ giữa nắng xuân xanh
Vai nghiêng áo lệch bên cành nhân sinh
Anh chờ giữa gió mông mênh
Tà xưa bóng ngã cuối ghềnh sương hôm
Mai, đem hồn mộng qua sông
Cười môi khẽ mở một dòng thơ bay


Từ Hoài Tấn

Không có nhận xét nào: