Thứ Hai, 15 tháng 9, 2008

Thơ 1971

NGẤT NGƯỞNG BÊN TRỜI

Hồn ta đã mấy lần mây trắng
Phảng phất đời em trăm bến xưa
Hồn ta có một thời phiêu lãng
Trú thân buồn vương ngọn lưa thưa

Đến bên em ta già thêm chút
Cho đủ ngày vô vọng yêu ai
Đến bên em ta sầu thêm chút
Sầu hắt hiu xô mấy đời cây

Hỡi em sao mà ly rượu mặn
Uống chưa tàn ta muốn bay
Hỡi em sao mà ly rượu ấy
Hết một đời rồi thêm một đời say

Bên trời xuân bước ta chờ khách
Lạc mấy nghìn năm nhớ tới đây
Bên trời ta ngủ em đừng thức
Dễ một ngày vui tận ngất ngây



HỠI BÉ THƠ XUÂN

Chiều đã xuân như vết rượu hồng
Trên bàn tay ai đưa qua sông
Chim chết một ngày ngoài nội cỏ
Sớm mai thức dậy hót vang lừng
Tôi mơ là cánh chim cô độc
Trong vườn hoa ngủ rất thong dong
Tôi theo ai tới ngày vô tận
Thả một đời sau bên kia sông

Giấu trong môi hạt lệ đầu mùa
Ôi Phương của những ngày ly biệt
Cầm tay người nói mấy ngày xưa
Dưới nhà cũ một đêm tha thiết
Tôi mơ là lá của cây thu
Rơi một giờ không ai hay biết
Tâm hồn chờ giây phút hoang vu
Rừng mở cửa thơm giờ sinh tái

Em thân yêu ơi bước lại bên này
Nhìn mặt tôi dưới dòng nước biếc
Xuân của đòi như khói mây
Chiều nay bay qua trời rượu mật

TỪ HOÀI TẤN
(Ý Thức, Xuân Ất Hợi 1971)

Không có nhận xét nào: