Thứ Sáu, 7 tháng 9, 2012

Thơ Cao Thoại Châu

Lòng ta khấp khểnh cũng như ghềnh


Một chút lòng anh thì vẫn thế
Chiều nay không biết hết hay còn
Trong vô vọng anh đọc thơ người khác
Thấy nặng lòng, thật sự có đau hơn

Phút giây nào được quyền tự hỏi
Thì ra anh rụng hết anh rồi
Thì ra nắng không còn gì nữa cả
Lòng rơi rồi, cần thiết nữa chi rơi

Đừng nói với anh nơi bình yên nào khác
Bình yên là bề giả nỗi đau riêng
Có một người vừa đi qua dáng buồn như khóc
Thả trôi chiều lửng, tóc như bay

Lại xòe ra tự nguyện ngắm bàn tay
Ẩn hiện những đường vân ảo mộng
Nghe xối xả cơn mưa rừng ập xuống
Xóa lòng ta khấp khểnh cũng như ghềnh.

Anh ngồi, chiều vây bủa xung quanh
Khó chịu lời ai nhão nhè như đất ướt
Có thể nhiều lần nên quên hết
Bắt đầu quên - tuần tự - bắt đầu quên

Cuối cùng anh tự bước vào đêm
Chập choạng cơn say, đúng rồi, chập choạng

2002

Blog Cao Thoại Châu

Không có nhận xét nào: