Thứ Hai, 26 tháng 11, 2012

Thơ của 2 người bạn

Cao Thoại Châu
Buồn tình làm thơ ghẹo bạn

* Gửi Nguyễn Miên Thảo


Vừa thấy bạn bước lên xe buýt
Cô gái bèn nhường chỗ rất văn hoa
Mừng chân bạn mà thương cho bạn
Ta chẳng có khi được lộc ấy bao giờ

Bộ dạng ta không giống người già
Cứ một chàng thanh niên hơi nhiều tuổi
Tóc ta bờm xờm như con cúi
Các cháu mơ màng không thể nhận ra

Bạn kể nhìn vào một công viên
Thấy nhiều người đang tập thể dục
Ta bật cười cho những người sợ chết
Vội vàng níu kéo lấy thời gian

Bạn giả vờ làm người không biết chữ
Lỡ chân vào nơi của thánh hiền
Ôi thư viện thua cái bồ đựng lúa
Thánh hiền mang cố tật hoang dâm

Bạn có đi qua một vườn cây trái
Hoa quả buồn tình lõa thể rong chơi?
Những khi đứng tim khô gan héo ruột
Ta thường hay tìm đến nơi này

Tại sao bạn lại xơi mì gõ
Thứ ven đường đâu để thết thi nhân
Bạn phải vào trong dinh Độc Lập
Toàn mỹ nhân đóng giả tùy tùng

Thì hưng phế chỉ là cây đinh rỉ
Ta một thời cuốc đất giả nông dân
Lúa và cỏ khó lòng phân biệt
Thơ gieo mầm thì nó cũng lên xanh!

Đừng ngán ngẩm công danh thế sự
Thơ cửu trùng lũ khỉ dễ gì leo
Đừng nhận ghế nhường trên xe buýt
Đứng cho đời thấy bạn ở trên cao!
26-11-2012
 
 
 
Nguyễn Miên Thảo
Loanh quanh Sài Gòn

buổi sáng bắt đầu chuyến xe buýt chật
người thiếu nữ nhường chỗ ta ngồi
đời vẫn còn lắm điều tốt đẹp
nghe trong lòng ấm một niềm vui

ta ghé vào quán xép bên đường
uống ly cà phê mừng buổi sớm
tán gẩu chuyện trên trời dưới đất
nhớ bạn bè đang ở muôn phương

đi qua đường ngang một công viên
gặp nhiều người đang tập đi tập thở
ta thấy trong nhịp đời hối hả
vẫn lắm người yêu cuộc sống vô biên

vui chân ta tạt qua quán sách
những buồn vui trên trang chữ nằm yên
những người viết hiện đang còn sống chết
chữ nghĩa bây giờ cũng lắm buồn tênh

xế trưa ta đi vào thư viện
thấy các em đọc sách thánh hiền
ôi trí thức một thời khốn khó
các em coi chừng sẽ hóa khùng điên

chân vô tình bước ra phố chợ
người đông vui hối hả nói cười
ta chợt thấy riêng mình lạc lõng
giữa chợ đời mua bán bon chen

ra vỉa hè tìm xe mì gõ
cuộc sống bình yên cho những kiếp nghèo
mấy mươi năm chẳng có gì thay đổi
bao tâm hồn vẫn cứ trong veo

xế chiều ta vào dinh Độc Lập
ngồi nghỉ chân dưới bóng phượng già
bao triều đại nổi chìm suy thịnh
ngước nhìn trời một áng mây qua

trở về nhà với chuyến xe buýt chật
một chàng trai nhường chỗ ta ngồi
đời vẫn còn lắm điều tốt đẹp
bữa cơm chiều hạnh phúc nhân đôi

nơi đây xe cộ vẫn đi vòng (*)
ngồi đọc lại câu thơ người bạn cũ
nhớ da diết một thời tuổi trẻ
ngó lên trời một ánh sao rơi
-------------
*thơ TNS

Không có nhận xét nào: