Thứ Bảy, 17 tháng 11, 2012

Thơ Võ Công Liêm



                          CHỦ NHẬT
     CÀ PHÊ MỘT MÌNH Ở STARBUCKS
                                                                                   gởi : anh Đinh Cường.

lũ chim sẻ rung rinh cành lá rũ
thiếu nữ tóc vàng ngậm thuốc trên môi
vả vào mặt không gian trần trụi mùi âm ấm trong tay
gió ngáp tách cà phê tôi bằng nụ cười vỡ lẽ
lầm lủi đi giữa trời mưa đổi giờ lúc nớ chưa tới mười hai
có đôi mắt long lanh xanh đậu ngoài hiên hứng bóng xoáy
nhớ hơi ấm mùa đông paris áo khoát khăn quàng thuở nọ
phố chợ ngày xưa
con đường ngập nắng
tôi hình dung tôi trong đáy thủy tinh mờ
một chủ nhật buồn tanh tránh né hư hao
bằng phẩm chất lụa là ngày phố nọ gieo tình rơi xuống nước
từng giọt từng giọt như hồi chuông báo tử
chủ nhật cà phê một mình ở starbucks
tôi cần có em
một màu tuyết trắng pha nguyệt bạch
bão táp chiều hôm thấy rã rời
hình như em không đến hôm nay để nghe cà phê rơi lách tách
có một chút gì để nhớ trong đôi mắt nai tơ hè phố cỗ
ba mươi sáu cửa ô mây hồng qua mấy độ
tôi nghe xanh xao khúc beethoven bằng nhịp sống phong ba
chủ nhật buồn tanh
cà phê một mình ở starbucks
con chim nhỏ ngoài hiên hót một khúc tình bỏ dở
điệu kèn ai rít trong tôi một chiều hoang rơi rụng sao băng
chân dung nước ướt vẽ vội lên bàn cà phê đen hôm đó
nụ hôn thổi tới từ xa
chới với chụp hoảng hốt trong tay trần nhân thế
nụ cười deleted tim tôi loang vũng tối
ôi! mùa nào là mùa thu trong tôi?
thôi cho ta vàng theo lá
bay ngút ngàn phương xa
ngày đứng khoanh tay nghe thác đổ trên đầu nắng chụp
người ngồi lặng im một chủ nhật buồn tanh ở starbucks
hình như em không đến hôm nay để nghe cà phê rơi lách tách
trong em nứt trứng một nụ cười
giữa bãi đời hư vô:

đáo vọng về khơi nghe trầm mặc
tha phương nhân thế ngộ trùng trùng .

VÕ CÔNG LIÊM  (ca.ab. remembrance-day 11/2012)

Không có nhận xét nào: